Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 204

Chương 204
Không còn cách nào khác, Tạ Nhã Vân đành phải bỏ con Husky xuống, chịu đựng cơn đau đớn ở trên bả vai, đi đến chỗ Thẩm Chi Hủ.

Lực chú ý của Thẩm Chi Hủ vẫn luôn dành chút ít về phía bọn họ, cho nên khi Tạ Nhã Vân dẫn con Husky đi qua đây, anh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, giống như đang hỏi bọn họ muốn làm gì.

“Chúng tôi làm mất ba lô đồ ăn rồi, các anh có thể cho tôi mua lại một ít đồ ăn được không?”

Tạ Nhã Vân cảm thấy may mắn vì túi đựng tinh hạch vẫn còn đeo ở trên eo, nếu không cô ấy cũng không còn gì để đổi lấy đồ ăn của Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ ừ một câu, ánh mắt nhìn lên đống lửa.

“Cô muốn cái nào?”

Tạ Nhã Vân nhìn theo ánh mắt của con Husky dừng lại trên mấy quả trứng chim, biết nó muốn ăn gì liền nói:

“Có thể đổi cho tôi một ít trứng chim không?”

Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên liếc nhìn Tạ Nhã Vân một cái.

Tay chân Tạ Nhã Vân hơi lúng túng, cho rằng Thẩm Chi Hủ không đồng ý, ai ngờ thấy anh cúi đầu, dịu dàng hỏi hổ trắng nhỏ.

“Ngao ngao, tất cả trứng chim đều là của em, em đồng ý cho không?”

Tạ Nhã Vân lộ rõ sự ngạc nhiên trên mặt.

Lúc trước khi Kiều Nghệ dỗ con Husky cũng nói sẽ cho nó mấy quả trứng chim, cho nên khi Người đẹp ốm yếu hỏi, cô cũng gật đầu đồng ý.

Thẩm Chi Hủ đã hiểu: “Cần gì nữa không?”

Tạ Nhã Vân nhìn ra được Thẩm Chi Hủ đã thức tỉnh được dị năng không gian, cho nên sau khi tự hỏi mấy giây, cô ấy hỏi: “Anh còn bánh quy không?”

Thẩm Chi Hủ không nói gì, tay vừa lật sang, trong lòng bàn tay anh xuất hiện thêm hai túi bánh đã được nén khô.

Mắt Tạ Nhã Vân lộ vẻ vui mừng, vội vàng lấy tinh thạch ra: “Anh lấy bao nhiêu tinh hạch?”

“Cô đưa bao nhiêu cũng được”

Tạ Nhã Vân nghĩ, đối với Thẩm Chi Hủ mà nói thì mấy viên tinh hạch cấp 3 và cấp 4 chưa chắc đã có tác dụng.

Cô ấy suy nghĩ vài giây, quyết định đưa cho anh hai viên tinh hạch cấp 2.

Thẩm Chi Hủ nhận lấy tinh hạch, đưa trứng chim và bánh nén khô cho Tạ Nhã Vân, nghĩ một chút, anh lại cho cô ấy thêm một chai nước khoáng và một cái bát nhỏ sạch sẽ.

Tạ Nhã Vân càng thêm ngạc nhiên, tuy nhìn bề ngoài Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nhưng tính cách vẫn rất tốt.

Kiều Nghệ trông thấy cũng không nói gì, chủ động ghé sát người vào tay Người đẹp ốm yếu, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Sao vây?”

“Grừ grừ …” Người đẹp ốm yếu ơi, tôi cũng muốn ăn đồ ăn vặt.

“Trứng chim còn chưa chín, chờ một lát.”

“Grừ grừ…” Nhưng tôi muốn ăn đồ ăn vặt.

Mũi của Kiều Nghệ nhăn lại, đôi mắt màu xanh nhạt ngập nước.

Trầm tư vài giây, Thẩm Chi Hủ đoán: “Thèm ăn?”

Kiều Nghệ gật đầu thật mạnh.

“Hổ nhỏ ham ăn.” Thẩm Chi Hủ xoa xoa mặt hổ trắng nhỏ, hơi dùng sức véo một cái.

Kiều Nghệ bị xoa tới quay cuồng đầu óc, đang chuẩn bị phát cáu thì Thẩm Chi Hủ kịp thời thu tay lại, lấy từ trong không gian ra một cái ức gà đưa cho cô ăn.

Không tới mấy giây, Kiều Nghệ đã bị chiếc ức gà thu phục, cảm xúc hơi tức giận lúc nãy cũng tiêu tan thành mây khói.

Hổ mẹ ăn xong trứng chim sống nhìn sang, thấy nhóc con nhà mình không biết kiên trì, vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều nhìn cô lắc đầu.

Chú ý tới tiếng động của hổ mẹ, Kiều Nghệ từ từ nuốt ức gà xuống, nghiêng đầu nhìn nó.

“Ngao ngao…” Mẹ ơi, mẹ ăn không? Cái này cũng ngon lắm.

Tuy rằng đây là đồ ăn của thú cưng, nhưng hiện giờ cô cũng đang là một con hổ, ăn vào cũng không sao.

Hổ mẹ bị nhóc con mời mọc, cắn một miếng ức gà trên tay Thẩm Chi Hủ, tuy rằng không ngon bằng thịt tươi của nó, nhưng vẫn là thứ đồ ăn ngon lành.

Nghĩ như thế, hổ mẹ và nhóc con nhà mình cùng nhau chén hết cái ức gà.

Thẩm Chi Hủ vừa cho hai mẹ con ăn vừa phát sầu.

Ức gà trong không gian không có nhiều, bây giờ đến cả hổ trắng lớn cũng thích, anh phải kiếm một cửa hàng thú cưng tìm xem có thêm không.

Đến khi trứng chim chín, hai mẹ con đã ăn xong ba cái ức gà, Thẩm Chi Hủ xoa xoa bụng của hổ trắng nhỏ, không thấy có dấu hiệu căng phồng mới vớt trứng chim bỏ vào nước lạnh.

(Thẩm Chi Hủ: Mục tiêu hàng đầu, kiếm đồ ăn nuôi vợ và mẹ vợ! Chaiyo.)

 


Bình Luận (0)
Comment