Chương 21
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, vội vàng gầm gừ không ngừng ra hiệu với hổ mẹ.
"Grừ grừ..." Mẹ ơi, mẹ thấy chưa! Dị năng của con có thể ngăn cản năm lần tấn công của mẹ đó nha! À đúng rồi mẹ ơi, mẹ có thể phóng ra bao nhiêu nhũ băng dzạ? Hiện tại mẹ có cảm thấy mệt mỏi do bị tiêu hao dị năng hay không?
Hổ mẹ không hiểu đứa con đang gầm gừ cái gì, chỉ cụp mắt chăm chú nhìn Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ không còn cách nào khác đành phải biểu diễn bằng cả cơ thể lần nữa.
Hổ mẹ chợt hiểu ra.
Ôi trời, nó hiểu rồi, nhóc hổ con này vẫn muốn xem nhũ băng của nó tiếp.
Hơi thở của hổ mẹ trầm xuống, nhũ băng lại hiện ra, từng đòn tấn công lao về phía vách tường trong phòng khách.
Kiều Nghệ trợn tròn mắt, chờ đến khi hổ mẹ dừng lại thì cô mới phục hồi tinh thần, cất đôi chân ngắn cũn cỡn lảo đảo chạy tới gần vách tường, ngẩng đầu nhìn nhũ băng đang tỏa ra hơi lạnh trên vách tường tuyết trắng.
Tổng cộng có bốn nhũ băng, cộng thêm sáu nhũ băng hổ mẹ vừa mới tấn công cái lồng bảo vệ của cô vậy có tổng cộng mười đòn tấn công.
Kiều Nghệ quay đầu lại nhìn thoáng qua hổ mẹ, thấy nó vẫn ngồi yên chứ không hề có triệu chứng tứ chi nhũn ra cộng với cơn mệt mỏi không chịu nổi khi hao phí dị năng như mình lần trước thì mới biết mười đòn nhũ băng chưa phải là giới hạn cuối cùng của hổ mẹ.
Cô không có ý định bảo hổ mẹ phóng dị năng ra nữa nhưng nó lại bất ngờ ngưng tụ thêm một đòn nhũ băng.
"Grừ?"
Kiều Nghệ khó hiểu nhìn hổ mẹ.
Chỉ thấy hổ mẹ nâng móng vuốt lên rồi kéo nhũ băng giữa không trung xuống, nhũ băng rơi xuống mặt đất theo động tác của nó vang lên một tiếng “bộp”, bắn hết vụn băng tung tóe ra xung quanh. Móng vuốt của hổ mẹ đẩy một cái, nhũ băng lăn đến bên cạnh móng vuốt của Kiều Nghệ.
Nhóc con cầm đi chơi đi.
Từ trong ánh mắt hổ mẹ, Kiều Nghệ nhìn thấy nó có ý bảo mình như vậy, mấy cọng râu run rẩy, ánh mắt cô không nhịn được rơi xuống nhũ băng.
Khụ, nếu hổ mẹ đã đưa nhũ băng cho cô vậy cô đành miễn cưỡng chơi một chút cho hổ mẹ vui vậy.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, móng vuốt xù xì gảy gảy nhũ băng một chút.
Nhũ băng lăn một vòng trên sàn nhà theo lực đẩy của cô, Kiều Nghệ nhảy qua, lại dùng móng vuốt chơi đùa với nó.
Cứ qua lại như thế vài lần, dường như Kiều Nghệ đã mê mẩn môn thể thao mới này, cái đuôi của cô sung sướng đến mức thỉnh thoảng lại lắc lư vài cái.
Hổ mẹ thấy vậy hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ừm, hổ con tự chơi một mình là được rồi, đừng đến làm phiền nó nữa.
...
Buổi chiều là thời gian để hổ mẹ săn bắn.
Không biết có phải do hổ mẹ muốn để Kiều Nghệ rèn luyện hay không mà sau khi ngậm cô ra khỏi biệt thự, nó lập tức thả cô xuống rồi đi thẳng ra ngoài.
Kiều Nghệ lắc lắc cái đầu nhỏ tròn trịa, vội vàng đuổi theo sau hổ mẹ.
Hai con hổ trắng một lớn một nhỏ, dáng vẻ tương tự nhau cứ như vậy đi trên đường phố hoang vắng không một bóng người.
Hổ mẹ suy xét đến đôi chân ngắn tũn của Kiều Nghệ bèn quyết định không chạy lên núi như lần trước nữa mà chậm rãi bước đi thong thả, để cho cô có thể đuổi theo.
Kết quả là lộ trình bình thường hổ mẹ chỉ cần chạy hơn hai mươi phút đã bị kéo dài đến hơn một giờ đồng hồ.
Khi hai con hổ lên đến trên núi, Kiều Nghệ đã sớm mệt bở hơi tai từ lâu, cái lưỡi màu hồng nhạt mang theo gai nhỏ liên tục phun ra nhét vào, sau khi hổ mẹ phát hiện ra, Kiều Nghệ còn bị nó ném một ánh mắt ghét bỏ tới.
Kiều Nghệ: Tủi thân.jpg
Cô vẫn mới chỉ là một con non mà thôi, chân ngắn chạy không kịp thì sao nào?
Hổ mẹ không biết trong lòng đứa con mình đang oán thầm nếu không chắc chắn nó sẽ nhẹ nhàng tặng cô một móng vuốt.
Kiều Nghệ nằm úp sấp xuống nghỉ ngơi vài phút, đợi đến khi hổ mẹ lại lên đường, cô mới mệt như chó chạy theo sau.