Chương 221
“Không phải anh thì ai hả?”
Triệu Tư Trạch ngượng ngùng, căng da đầu đi đào tinh hạch.
Sau khi đưa hai thi thể ra khỏi khu phục vụ, lúc quay lại bọn họ nhìn thấy Trình Dao đang xoa giữa lông mày.
"Đã giải quyết xong rồi sao?"
Phù Nhã Vấn ậm ừ: "Đội trưởng, tôi đánh thức cô à?"
Rõ ràng cô ta đã bao phủ dị năng tinh thần lên quán mì rồi mà, sao vẫn đánh thức đội trưởng vậy ?
Phù Nhã Vấn hơi ảo não.
Trình Dao lắc đầu: “Chỉ là tôi ngủ không ngon, mấy người cũng sắp đến lúc đổi ca, nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nói xong, Trình Dao trở về lều trại.
"Làm gì với tinh hạch bây giờ?" Triệu Tư Trạch xòe lòng bàn tay ra, bên trên có một viên tinh hạch màu lam nhạt và một viên tinh hạch màu lam đậm.
“Tạm thời anh cứ giữ trước đi.”
Triệu Tư Trạch “ồ" một tiếng rồi cất tinh hạch đi.
***
Ngày hôm sau, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng.
Không ai hỏi thăm gì về hai người ở bên kia, dường như tất cả đều ngầm hiểu, chỉ hai người không biết tình huống, có lẽ là Kiều Nghệ và Dương Bội Doanh.
"Xuất phát thôi."
Ăn uống xong, đoàn người rời khỏi khu phục vụ.
Dương Bội Doanh cũng nắm chặt trường đao mà Trình Dao đưa cho cô ta, quyết định quên đi quá khứ nhục nhã, đối mặt với một tương lai mới.
“Sao không đi nữa?”
Ngón tay của Cao Hoằng Khải gõ lên tay lái, cầm lấy bộ đàm hỏi người đi trước đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau đó, Trình Dao đang đi đầu tiên nói vào bộ đàm.
“Cây cầu bị chặn đường kín mít, chúng ta phải dọn sạch sẽ mấy chiếc xe bị bỏ hoang trên đó.”
Cao Hoằng Khải nghe xong, đầu ló ra ngoài cửa sổ, vươn cổ ra hết cỡ nhìn, đúng là cây câu duy nhất đã bị mấy chiếc xe bị bỏ hoang chặn hết đường đi.
“Nếu thu don hết mấy cái xe này thì rất tốn thời gian phải không?”
Trong tiểu đội của mấy người họ chỉ có mỗi Thạch Kính Tùng là có dị năng giả hệ sức mạnh, muốn phá bỏ đống này cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Cao Hoằng Khải đang làu bàu thì thấy đội trưởng nhà mình xuống xe, anh ta đến gần Thẩm Chi Hủ nói mấy câu, cũng xuống xe luôn.
Kiều Nghệ đang ở trong xe đùa giỡn với hổ mẹ cũng nghe thấy tiếng của Trình Dao, cô nhoài người sang ghế phụ, muốn ngó xem tình hình bên ngoài.
Thấy vậy Thẩm Chi Hủ ôm cô lên.
“Làm như vậy sao mà thấy được gì?”
Kiều Nghệ quay lại, mờ mịt lắc đầu.
Con đường phía trước đều bị xe của mấy người Lý Văn Bân chắn kín, cô chẳng nhìn thấy gì hết.
“Muốn xuống xe nhìn một chút không?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Hôm nay ngồi ở trên xe ngây người cả mấy tiếng, cô muốn xuống xe chạy nhảy hoạt động gân cốt, cô cũng không quên gọi hổ mẹ đi theo.
“Grừ…” Mẹ ơi! Chúng ta xuống xe vận động một chút nào!
Vừa kêu xong đã bị Người đẹp ốm yếu ôm xuống xe, ngay sau đó hổ mẹ đang ngồi trong xe cũng ung dung nhảy xuống đứng trên một đống bùn có cỏ dại mọc um tùm khẽ vươn mình một cái, hổ mẹ lười biếng cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
Kỳ lạ, chỗ này lại không có một con zombie nào?
Kiều Nghệ ngửi không khí xung quanh, không có mùi tanh tưởi của zombie, nhưng lại ngửi được mùi tanh ở con sông dưới cầu.
Eo, thúi quá đi!
Kiều Nghệ không kìm chế được lấy móng vuốt bịt kín mũi.
Hổ mẹ trông thấy cũng học theo dáng vẻ của cô bịt mũi lại.
Thẩm Chi Hủ vừa quay sang đã thấy hai mẹ con làm hành động giống y hệt nhau, đôi mắt cũng cong lên.
“Ngao ngao sao vậy?”
“Ngaooo…” Thúi quá!
Kiều Nghê vừa kêu vừa chỉ móng vuốt về phía con sông.
Khứu giác của Thẩm Chi Hủ không nhạy cảm bằng hai mẹ con hổ trắng nhỏ, nhưng dựa vào cử chỉ của hổ trắng nhỏ, cũng hít một hơi thật sâu, thỉnh thoảng ngửi được mùi tanh không rõ ràng lắm.
“Không thích mùi này sao?” Thẩm Chi Hủ theo bản năng sờ sờ mũi.
“Ngaooo…” Ừm!
Kiều Nghệ thấy hổ mẹ cũng bịt mũi, lại nói:
“Ngaooo ngaooo…” Người đẹp ốm yếu mau nhìn đi, mẹ tôi cũng không thích!
Hổ mẹ thấy nhóc con nhìn mình, mắt hổ cũng chớp chớp mấy cái.