Chương 227
"Trời ạ, mọi người đã xử lý được con bạch tuộc kia rồi sao, mọi người thật lợi hại!"
Người vừa lên tiếng là một cô gái rất trẻ buộc tóc đuôi ngựa, khi nhìn thấy hai chú hổ cách đó không xa qua chiếc xe bị bỏ hoang, cô ấy hoảng sợ lùi lại, va phải chàng trai đứng phía sau.
“Sao tự dưng chị lùi lại làm cái gì vậy? Giẫm vào em rồi đây này!” Chàng trai khó chịu lẩm bẩm thành tiếng.
“Ôi trời, giẫm lên chút thì có sao đâu? Này em trai thân yêu xem đi kia, là hổ thật đó!”
"Cái gì cơ?!"
Hai người đồng loạt nhìn về phía hai mẹ con Kiều Nghệ.
"Là hổ thật à? Không ăn thịt người đâu đúng không?”
"Không ăn thịt người, không ăn thịt người đâu, đây là đồng đội của chúng tôi." Cao Hoằng Khải mở miệng nở nụ cười cởi mở để lộ hàm răng trắng bóc.
"Uầy, mọi người còn nuôi cả hổ nữa à, đỉnh quá vậy!”
Mặc dù Cao Hoằng Khải không phải là người nuôi dưỡng hổ nhưng khi nghe hai người kia ca ngợi với giọng điệu sùng bái như vậy, anh ta vẫn có chút đắc ý dào dạt.
Lý Văn Bân thấy Cao Hoằng Khải như vậy chợt lộ ra vẻ mặt cạn lời, nói với hai chị em một cách thân thiện: "Hai người từ đâu tới? Vừa rồi hai người đã đứng bên kia gọi chúng tôi đấy à?”
"Đúng, đúng đúng." Cô gái gật đầu liên tục: "Tôi tên là Lưu Y Na, đây là em trai tôi, Lưu Minh Sam, chúng tôi là người dân ở thôn Đường Hà gần đây. Mấy chiếc xe bị bỏ lại ở chỗ này là kiệt tác của người dân chúng tôi, mục đích là không để cho những người sống sót đi qua và trở thành thức ăn cho bạch tuộc biến dị.”
"Thì ra là thế."
Đám người Lý Văn Bân có chút đăm chiêu.
Trần Khải Lương xoa xoa cái bụng vẫn còn hơi đau, khó hiểu hỏi: "Sao mọi người không xử con bạch tuộc khổng lồ này luôn đi?”
Lưu Y Na nhất thời nở một nụ cười xấu hổ: “Hầu hết những người sống sót trong thôn chúng tôi đều là người bình thường, bọn họ không có khả năng xử lý con bạch tuộc biến dị này.”
À…
Bọn họ hiểu ra, không hỏi lại nữa.
"Mọi người có muốn ghé qua thôn chúng tôi nghỉ ngơi một chút không?” Lưu Y Na rất hiếm khi được nhìn thấy đoàn người nào giỏi giang đến vậy, có ý muốn giữ người lại vậy nên đã nhiệt tình chào mời.
Lưu Minh Sam đứng ở phía sau bĩu môi không hài lòng nhưng cũng không nói gì.
"Chuyện này..." Lý Văn Bân khó xử nhìn sang những người khác.
Trình Dao vẫn là người lên tiếng: “Vậy được, hai người dẫn đường cho chúng tôi đi.”
Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía đám người Lý Văn Bân: "Chúng ta chiến đấu lâu như vậy cũng nên tìm một nơi nghỉ ngơi chút chứ nhỉ.”
Cũng hợp lý.
Lý Văn Bân cảm thấy Trình Dao nói không sai, đợi đến khi Thạch Kính Tùng và Trình Dao dọn dẹp xong những chiếc xe bỏ hoang còn lại, anh ta mới vẫy tay gọi mọi người lên xe, để hai chị em Lưu Y Na dẫn bọn họ đến thôn Đường Hà nghỉ ngơi.
"Khôi phục lại chút ít dị năng đi." Trước khi bọn họ lên xe, Thẩm Chi Hủ đã đưa một viên tinh hạch cấp 4 cho hổ mẹ.
Hổ mẹ không từ chối, quắp lấy viên tinh hạch rồi leo lên thùng xe.
"Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh cảnh giác quá vậy, chẳng lẽ hai chị em này có ý đồ xấu à?
Kiều Nghệ kinh sợ đến mức cái đuôi căng chặt dựng thẳng.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy bỗng vuốt ve cái đuôi thẳng tắp của hổ trắng nhỏ, kích thích đến mức khiến cho hai tai của Kiều Nghệ cụp xuống đầy thư giãn.
"Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh không được sờ vào đuôi của tôi!
Người đẹp ốm yếu rất ít khi chạm vào đuôi của cô, bây giờ anh lại vuốt ve nó như thế khiến cô cảm thấy như thể có một dòng điện nho nhỏ đang chạy lan ra khắp cơ thể, nhột nhột ngứa ngứa, nói chung là cô không thích!
Thẩm Chi Hủ bị chú hổ trắng nhỏ tức giận nhìn chằm chằm, biết cô không thích sờ đuôi bèn nhanh chóng nịnh nọt, nói: "Xin lỗi nhé Ngao Ngao, tôi không nhịn được.”
Chủ yếu là cái đuôi của hổ trắng nhỏ khiến Thẩm Chi Hủ cứ thấy ngứa ngáy trong lòng nên anh mới nhất thời không khống chế được tay của mình.