Chương 229
"Anh Thẩm, sao anh lại gặp được Ngao Ngao vậy?”
Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ sẽ không trả lời, không ngờ sau vài giây im lặng, anh lại mở miệng đáp lời.
“Vào thời điểm tôi gian nan nhất, chính Ngao Ngao đã cứu tôi.”
Trước khi Thẩm Chi Hủ gặp được hổ trắng nhỏ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc nuôi một con hổ lại vui vẻ đến như vậy, mãi cho đến khi gặp được hổ trắng nhỏ, anh mới tình nguyện trở thành con sen của chú hổ kia.
Thẩm Chi Hủ quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
"Có thể nói nếu không có Ngao Ngao thì sẽ không có Thẩm Chi Hủ của bây giờ."
Kiếp trước, anh đã bị đám người khốn nạn ở viện nghiên cứu điền cuồng tra tấn, nếu kiếp này không gặp được hổ trắng nhỏ thì bệnh tình của anh sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, tiến độ hủy diệt thế giới cũng sẽ được đẩy nhanh.
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu của kiếp trước, từng giọt máu nóng trong người đều đang kêu gào giết chóc, anh cụp mắt che đi màu đỏ tươi ở sâu trong đáy mắt.
Cao Hoằng Khải chưa từng nghĩ tới tình huống mà Thẩm Chi Hủ gặp phải lại là như vậy.
Hóa ra chính hổ trắng nhỏ đã cứu Thẩm Chi Hủ chứ không phải Thẩm Chi Hủ đã cứu hổ trắng nhỏ hay sao?
Bảo sao lại vậy!
Thảo nào bất kể hổ trắng nhỏ có làm gì thì Thẩm Chi Hủ đều sẽ không tức giận, lại còn nuông chiều nó như vậy!
Nếu có một con hổ trắng nhỏ cứu anh ta vậy anh ta chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với nó.
"Thì ra là thế."
Thẩm Chi Hủ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề trả lời.
Cao Hoằng Khải nhạy bén nhận thấy dường như tâm trạng của Thẩm Chi Hủ hơi ảm đạm bèn không nói gì nữa.
Bên kia, Kiều Nghệ đang khó khăn quay trở về thùng xe với thịt bò khô nên không để ý đến cuộc trò chuyện giữa hai người Thẩm Chi Hủ.
"Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ nhìn xem con mang cái gì về này!
"Grừ grừ…” Là thịt bò khô đó mẹ ơi, mẹ có muốn ăn một chút không nè?
"Grừ grừ…” Mẹ ăn một chút để bổ sung thể lực cũng được!
Kiều Nghệ chất đống thịt bò khô xuống trước mặt hổ mẹ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào nó.
Hổ mẹ ngáp một cái, lười biếng nhìn con non của mình.
Hai con hổ nhìn nhau, cuối cùng Kiều Nghệ đã bị đánh bại.
Haiz, dù sao mẹ nghe cũng đâu có hiểu, cô vẫn nên biểu đạt bằng hành động thì hơn.
Kiều Nghệ nghĩ vậy bèn kéo một gói thịt bò khô đến trước mặt mình, dùng móng vuốt ấn túi thịt bò khô xuống đất sau đó há miệng cắn dọc xuống, thành công xé rách một gói thịt bò khô.
Cô lấy móng vuốt móc một miếng thịt bò khô ra, ngậm lấy rồi đặt xuống trước mặt hổ mẹ, còn không ngừng lấy mũi đẩy đẩy.
"Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ ăn đi!
Hổ mẹ chưa bao giờ từ chối những món ăn mà hổ con mang tới, nó cúi đầu xuống, ngoạm miếng thịt bò khô vào miệng rồi nhai nuốt từ tốn.
Kiều Nghệ hài lòng, móc một miếng khác ra rồi tự mình thưởng thức món ngon.
***
"Chị, sao chị lại nhiệt tình với những người này đến vậy?" Lưu Minh Sam rầu rỉ không vui hỏi han.
"Em trai à, em ngốc quá, con bạch tuộc biến dị chúng ta mãi không thể xử lý được đã bị đám người này giải quyết chỉ trong vòng một nốt nhạc đó, nếu chúng ta giữ bọn họ ở lại vậy chẳng phải thôn của chúng ta sẽ càng thêm an toàn hay sao?” Lưu Y Na liếc nhìn thằng em nhà mình một cách khinh thường.
“Như thế có là gì đâu? Đợi đến khi em thăng cấp rồi thì cũng có thể giết được bạch tuộc biến dị mà?”
Lưu Y Na không thèm nghe thằng em nhà mình nói linh ta linh tinh nữa, thậm chí cô ta còn đập vào gáy cậu ta một cái.
"Shh, ê này, sao chị lại đánh em?"
"Không đánh em vậy đánh ai! Với chút năng lực gà mờ của em, đến khi em lên tới cấp 4 thì có khi con bạch tuộc biến dị kia đã lên tới cấp 8, sao mà chúng ta có thể xử lý được? Nó không đến phá hoại thôn của chúng ta đã là tốt lắm rồi!”
Trên mặt của Lưu Minh Sam đầy vẻ ngượng ngập: “Làm gì đến mức như chị nói chứ?”