Chương 233
Kiều Nghệ đã sống ở trong núi một thời gian dài, cô không ngạc nhiên trước tình huống như vậy, nhưng cô lo lắng Người đẹp ốm yếu sẽ sợ, thỉnh thoảng ngước lên nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ có nhận thức nhạy bén, biết hổ trắng nhỏ đang nhìn mình, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao Ngao Ngao lại nhìn tôi như vậy?”
“Grừ grừ…” Tôi sợ rằng anh sẽ sợ hãi đó!
“Hửm?”
Thẩm Chi Hủ vừa dứt lời, hổ mẹ ở đằng trước dường như phát hiện ra điều gì đó, vội vàng chạy ra ngoài, trong thời gian ngắn, bọn họ đã nghe thấy tiếng gãy của những cành cây.
Trái tim Kiều Nghệ lập tức dâng lên cổ họng, cô cũng không quan tâm đến Người đẹp ốm yếu mà nhanh chóng chạy tới, rất nhanh sau đó nhìn thấy hổ mẹ đang đè ép một con heo rừng nặng trăm cân, cái cây bị gãy rõ ràng là kiệt tác của nó.
Ngửi thấy mùi máu nồng nặc trên chóp mũi, Kiều Nghệ bước lên phía trước, nhìn thấy vài vết xước sâu tới xương trên lưng con heo rừng, không cần đoán cũng biết đây là do hổ mẹ làm.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, giơ móng vuốt sắc nhọn ra, dùng hết sức cào lên sống lưng con heo rừng, móng vuốt cào rách da lông con heo rừng để lại một vết thương sâu phía trên.
Kiều Nghệ đi đến, so sánh vết cào của mình với vết cào của hổ mẹ, phát hiện của hổ mẹ còn sâu hơn.
“Grừ grừ…” Mẹ, mẹ thật là giỏi!
Có vẻ như cô còn phải luyện tập thêm nhiều.
Thẩm Chi Hủ chậm rãi đi tới, khi thấy hổ trắng lớn có thể dễ dàng săn được một con heo rừng lớn như vậy, đáy mắt anh không khỏi hiện lên một vẻ kinh ngạc.
“Thật là lợi hại!” Trong thân tâm anh khen ngợi một câu.
Khi hổ mẹ cảm nhận được con heo rừng hoàn toàn không còn thở nữa, lúc này mới buông miệng ra, cái lưỡi mập mạp của nó liếm sạch máu tanh bên mép, sau đó dùng dị năng hệ băng đóng băng xác chết con heo rừng, rồi ra hiệu cho Thẩm Chi Hủ ném nó vào không gian.
Thẩm Chi Hủ phất phất tay, con heo rừng bị anh thu vào không gian.
Ban đầu anh còn hơi lo lắng con mồi của hổ trắng lớn không đủ cho nó ăn, bây giờ nhìn lại anh như lo bò trắng răng.
“Muốn đi về không?”
Lúc này Kiều Nghệ vẫn còn hơi kích động, lắc đầu một cái.
“Grừ grừ…” Đã lâu lắm rồi tôi không đi săn! Tôi cũng muốn đi săn.
Nếu không đi săn, kỹ năng săn bắt của cô giảm đi thì sao?
Không được không được, không thể như thế được!
Kiều Nghệ liếm liếm lông, quyết định tối nay nhất định phải săn thành công được một con mồi.
Nghĩ như vậy, cô cũng đi theo phía sau hổ mẹ, Thẩm Chi Hủ cầm đèn pin, đi tụt lại phía sau bọn họ vài bước.
Sau khi lên kế hoạch đi săn, Kiều Nghệ quan sát lắng nghe mọi hướng, khoảng hai mươi phút sau, cô tìm thấy một con thỏ đêm khuya không ngủ chạy ra khỏi hang.
Cô ra hiệu hổ mẹ không cần làm gì, còn bản thân thì nhẹ nhàng đi tới.
Thẩm Chi Hủ lần đầu tiên nhìn thấy hổ trắng nhỏ săn mồi, trái tim cũng vô thức căng thẳng, hô hấp theo bản năng hô hấp càng thở nhẹ hơn.
Gần.
Kiều Nghệ cách con thỏ càng ngày càng gần.
Ngay khi còn cách con thỏ ba bước, con thỏ nhạy bén đã phát hiện ra Kiều Nghệ, duỗi chân đang chuẩn bị chạy trốn nhưng Kiều Nghệ làm sao có thể để con thỏ trốn thoát?
Kiều Nghệ vốn đã dài tới nửa mét, đột nhiên nhảy vọt lên đè chân lên lưng con thỏ móng vuốt sắc bén đâm thật sâu vào da thịt nó, con thỏ phát ra một tiếng thét đau đớn, rất nhanh âm thanh đã dừng lại. Kiều Nghệ há miệng, răng nanh mọc hoàn toàn đã mọc dài đầy đủ chuẩn bị dùng sức cắn vào cổ họng con thỏ.
Răng rắc một tiếng.
Cổ họng con thỏ bị Kiều Nghệ ung dung cắn nát.
Sự công nhận này khiến ánh mắt Kiều Nghệ sáng lên, trước khi thay răng, cô đã phải nỗ lực rất nhiều để cắn cổ họng thỏ, không ngờ lần này lại dễ dàng như vậy!
Con thỏ bị cắn vào cổ họng sau còn vùng vẫy vài cái, dần dần nó bất động. Kiều Nghệ cảm nhận được nó hoàn toàn không còn thở nữa, lúc này mới đắc ý quặm con thỏ đi về phía hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ nhìn xem, mẹ ra ngoài mấy ngày, con không có làm lãng phí kỹ năng săn mồi đâu!