Chương 236
Kiều Nghệ xấu hổ dùng chân gãi gãi gò má, ánh mắt tội lỗi đảo quanh, nhưng lại không dám nhìn Người đẹp ốm yếu.
Ôi chao, cô không cố ý mà, đó do là phản ứng trong tiềm thức chứ bộ.
Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ mấy giây cuối cùng bỏ cuộc, thở dài một tiếng, lấy nước trong không gian ra rửa tay sau đó dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trên tay, lúc này mới nhanh chóng dùng hai tay ôm lấy mặt hổ trắng nhỏ, dùng sức véo véo vào cái.
"Ngao Ngao đúng là lòng dạ độc ác!"
Nghe thấy vẻ oán giận trong giọng điệu của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ càng cảm thấy áy náy nên mặc kệ Người đẹp ốm yếu dù có véo véo thế nào cô cũng không hề tức giận.
Cách đó không xa, hổ mẹ đang quan sát sự tương tác giữa một người và một con hổ, đột nhiên tai nó giật giật như thể nghe thấy điều gì đó, nhẹ nhàng rời đi không một tiếng động.
Kiều Nghệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại ngaooo ngaooo mấy tiếng, sau khi Người đẹp ốm yếu dừng lại, cô nhìn về hướng hổ mẹ vừa rời đi.
“Grừ grừ…?” Mẹ đi đâu rồi?
Thẩm Chi Hủ nhìn sang cũng không thấy con hổ trắng lớn, anh đứng dậy nói với hổ trắng nhỏ: “Chúng ta đi tìm mẹ em đi.”
Kiều Nghệ gật đầu, theo mùi hương của hổ mẹ, một người một hổ nhanh chóng đuổi kịp con hổ trắng lớn.
"Grừ grừ..." Mẹ đi đâu thế?
Hổ mẹ dừng lại chờ bọn họ đi tới rồi phát ra một tiếng rống cách đó không xa.
"Sao vậy?" Thẩm Chi Hủ cau mày, cảm giác được trạng thái của hổ trắng lớn có gì đó không đúng, sức mạnh không gian lan tràn như gợn sóng, sau khi cảm nhận được điều gì đó, lông mày anh khẽ động: "Có cái gì đó?"
Có cái gì đó?
Kiều Nghệ trong tiềm thức tưởng rằng đó là zombie nên trở nên cảnh giác, nhưng khi họ thận trọng đến gần, thứ họ nhìn thấy là một con chó con gầy gò, đằng sau là một thi thể nữ đã thối rữa đến mức khó nhìn rõ mặt.
Trên bề mặt thi thể không có vết thương nào và không rõ tại sao lại chết.
Lúc này, con chó con chú ý tới một người và hai con hổ đang đến gần, tuy yếu đuối nhưng nó vẫn thận trọng đứng trước thi thể của người phụ nữ, nhe răng hung hãn về phía họ.
Trời ơi, con chó này không sợ cô và hổ mẹ!
Kiều Nghệ nhận ra điều này nhanh chóng nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ dường như không có hứng thú với chú chó con mong manh yếu ớt này, nó liếc nhìn vài lần rồi thu ánh mắt lại với vẻ chán nản.
Hổ mẹ cũng không có hứng thú, huống chi là Thẩm Chi Hủ, anh thấp giọng hỏi hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao, chúng ta trở về được không?"
Kiều Nghệ vô thức muốn gật đầu, nhưng lại dừng lại.
"Grừ grừ..." Chúng ta rời đi, vậy con chó con này phải làm sao?
Nhìn nó có vẻ như sắp chết đói rồi nhưng vẫn canh giữ cái thi thể này, không phải thi thể này là chủ nhân của nó chứ?
Thẩm Chi Hủ hiểu Kiều Nghệ muốn hỏi gì, nhìn con chó con vẫn đang nhe răng như cũ, chậm rãi trả lời: “Thi thể này hẳn là chủ nhân của con chó con, nó còn chưa thức tỉnh sức mạnh, một mực không chịu rời đi có lẽ là muốn bảo vệ chủ nhân."
Kiều Nghệ nhất thời cảm thấy khó chịu.
"Grừ grừ..." Có muốn đi cùng chúng tôi không?
Cô không nhịn được nói với con chó con.
Đáng tiếc, chó con không hiểu tưởng Kiều Nghệ đang ra oai với mình nên ra sức sủa, kết quả là ngã xuống đất giãy giụa hồi lâu mà không đứng dậy được.
Thật đáng thương!
Kiều Nghệ nhìn chú chó con một cách thông cảm.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, từ trong không gian lấy ra một túi thức ăn cho chó, gói lại đặt cách con chó con không xa.
"Muốn ăn không?"
Con chó con bất động, vẫn cảnh giác như cũ, người còn hơi run.
"Có muốn rời đi với chúng ta không? Chủ nhân của mày chết rồi."
Đôi tai của chú chó con cử động nhưng vẫn không có phản ứng, dường như nó đã quyết tâm bảo vệ chủ nhân của mình.
Thẩm Chi Hủ đành phải nhún vai với Kiều Nghệ.
Cún con không muốn rời đi bọn họ cũng không thể ép buộc, ở lại một lúc, Thẩm Chi Hủ cùng hai con hổ trắng rời đi.