Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 242

Chương 242
“Anh không biết gì thì đừng có chen vào!” Quấy rầy anh ta theo đuổi vợ! Thật là!

Cũng bởi vì lời nói của Tôn Vĩnh Trình, đại ca phía sau cũng bắt đầu có chút hứng thú, mở cửa sổ xe tối đen xuống nhìn ra, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao, lập tức động lòng.

"Các người cũng đi đến kho lương thực ở thành phố Hải Á sao?"

Nghe thấy giọng nói xa lạ, Trình Dao và Lý Văn Bân đồng thời nhìn sang, chỉ thấy người nói là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi thái độ nghiêm chỉnh hơn Tôn Vĩnh Trình rất nhiều, vẻ lạnh lùng trên mặt Trình Dao tiêu tan đi không ít, chẳng qua nàng vẫn không trả lời.

"Cũng? Các người cũng đến thành phố Hải Á sao?" Lý Văn Bân hỏi, âm thầm quan sát.

"Đúng vậy! Chúng tôi nhận được tin rằng một số kho lương thực ở thành phố Hải Á không được chuyển đi kịp, cho nên chúng tôi bèn đi đến đó. Mọi người cũng vậy đúng không?"

Lý Văn Bân sửng sốt, người đàn ông này có thể tùy tiện nói ra chuyện như vậy sao? Anh ta đang có mưu đồ gì?

Lý Văn Bân trở nên cảnh giác, Trình Dao cũng chạm vào dây leo trên tay, im lặng không lên tiếng.

Lúc này Cao Hoảng Khải cũng lái xe tới, ánh mắt của người đàn ông lướt qua bọn họ dừng lại trên người Thẩm Chi Hủ vài giây, mới chậm rãi nói: “Tôi là Địch Thao, trước đây tôi ở thành phố Hải Á, tôi biết vị trí cụ thể kho lương thực của nơi này. Tôi có thể nói cho các anh biết địa điểm ở đâu nhưng có một điều kiện."

Sau khi Địch Thao mở miệng thì Tôn Vĩnh Trình và người đàn ông đeo kính không lên tiếng nữa, ngay cả Tôn Vĩnh Trình cũng thu lại vẻ mặt ngả ngớn và có vẻ rất tôn trọng người đàn ông tên Địch Thao này.

“Là điều kiện gì?” Lý Văn Bân do dự một lát rồi mới mở miệng hỏi.

“Các người hợp tác với chúng tôi, lương thực chia 3-7.”

Chia 3-7, không cần nói rõ cũng hiểu nhóm Địch Thao 7, nhóm bọn họ 3.

Lý Văn Bân không hài lòng lắm với sự phân chia như vậy, đến cả Phù Nhã Vấn cũng phải lên tiếng.

“Chia 3-7 sao? Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào đâu à?” Địch Thao vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trình Dao rồi mỉm cười thần bí: “Bằng vào bên chúng tôi nhiều người hơn, hơn nữa vị trí kho lương thực cũng là do tôi cung cấp.”

“Ai biết các người có lừa gạt hay không chứ?” Phù Nhã Vấn không thể nhìn nổi nụ cười của người đàn ông đó, lại đâm một câu.

“Cô gái nhỏ, chúng tôi lừa cô thì được lợi gì hả?”

Nếu không phải Địch Thao nghe nói có zombie cao cấp đang bảo vệ kho lương thực thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ để người khác được chia dù chỉ một phần.

Phù Nhã Vấn mở miệng, còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Triệu Tư Trạch đứng bên cạnh kéo tay, cô ta đành phải ngậm miệng lại nhìn Trình Dao.

Trình Dao không nói gì mà nhìn về phía Lý Văn Bân, như đang dùng ánh mắt để trao đổi gì đó với anh ta, cuối cùng Lý Văn Bân cảm thấy khó xử, vô thức nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ.

Đáng tiếc, hiện tại Thẩm chi Hủ đã quay người lại, rõ ràng là đang chơi đùa với hổ trắng nhỏ trong xe.

Địch Thao nhìn toàn cảnh những biểu cảm nhỏ bé của nhóm người này. Anh ta vuốt ve nhẫn ngọc, công khai quan sát Thẩm Chi Hủ nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hơi gầy của anh.

Đây mới là người ra quyết định của nhóm bọn họ sao?

Lý Văn Bân đành phải quay đầu lại nhìn về phía Trình Dao.

“Trình Trình, cưng mau đồng ý với đại ca của chúng tôi đi, bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau đâu.” Tôn Vĩnh Trình không cam lòng bổ sung thêm.

“Đừng có gọi tôi là Trình Trình.” Trình Dao lạnh lùng liếc nhìn Tôn Vĩnh Trình, cuối cùng đưa ánh mắt thăm dò về phía Địch Thao: “Chia 4-6, không được nữa thì quên đi.”

Bọn họ cũng không quá chấp nhất với kho lương thực như vậy, nếu có thể tìm được thì tốt, nếu không thể tìm được thì thôi.

“Chậc, sao cô gái nhỏ này lại tham lam thế nhỉ?” Người đàn ông đeo kính cau mày, tỏ ý không đồng tình với cách phân chia của Trình Dao.

 


Bình Luận (0)
Comment