Chương 244
Ở bên kia, người đàn ông đeo kính không hiểu tại sao Địch Thao lại muốn hợp tác với nhóm người Trình Dao nên quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Địch Thao.
“Đại ca, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ gì là nghĩ gì hả?”
“Là chuyện hợp tác với bọn họ đó!”
Địch Thao chế nhạo: “Phí Minh, cậu quên chuyện gì đã xảy ra với nhóm đầu trọc rồi à?”
Người đàn ông đeo kính, cũng tức là người tên Phí Minh, nghe thấy lời nói của Địch Thao bỗng nhớ ra rằng nhóm người đầu trọc đã đến kho lương thực này mấy ngày trước. Vốn dĩ đoàn xe của bọn họ rất tự tin đi qua đó, nhưng kết quả khi trở về thì chỉ còn lại người đàn ông đầu trọc và mấy người thân tín của anh ta.
Cho dù có dò hỏi như thế nào thì bọn họ cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra ở kho lương thực, cũng bởi vì vậy mà rất nhiều địa bàn của bọn họ đã bị người khác đánh chiếm.
“Có phải đại ca lo sợ kho lương thực bên kia có quá nhiều zombie nên muốn để cho nhóm người Trình Dao làm bia đỡ đạn trước không?”
“Rất thông minh.” Địch Thao tán thưởng liếc nhìn Phí Minh.
Tôn Vĩnh Trình nghe thấy, muốn nói lại thôi.
“Vĩnh Trình, muốn nói gì cứ nói thẳng đi.” Địch Thao chú ý tới vẻ mặt anh ta, nói.
“À thì, đại ca, anh có thể tha mạng cho Trình Dao được không?”
Trình Dao ư?
Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia, khát vọng chinh phục trong lòng Địch Thao bùng lên, anh ta liếm môi, ánh mắt u ám.
“Tất nhiên là có thể rồi.”
Tôn Vĩnh Trình cười vui vẻ: “Cảm ơn đại ca nhiều lắm!”
Phí Minh nhìn thấy tên nhóc này còn chưa phát hiện ra gì, liếc nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm.
Thằng ngốc này, rõ ràng đại ca cũng bị người phụ nữ tên Trình Dao kia hấp dẫn, anh ta vẫn còn đắc ý như vậy! Đến khi biết được sự thật chắc hẳn anh ta sẽ phải khóc!
Phí Minh lắc đầu, mặc niệm trước cho Tôn Vĩnh Trĩnh.
Sau khi tới thành phố Hải Á, nhóm người Địch Thao cố ý lựa chọn con đường có ít zombie nhất để đi đến kho lương thực, mặc dù là vậy vẫn có rất nhiều zombie ngửi được mùi tanh tràn ra, lấp đầy con đường vốn cũng không được rộng rãi.
Vào lúc này, nhóm người Địch Thao không lựa chọn xuống xe mà đạp mạnh chân ga, dùng chiếc xe đã được gia cố bằng dị năng hệ kim hung hăng đánh bật bầy zombie, bánh xe nghiền nát thân thể zombie, tiếng xương gãy giòn tan vang lên không ngừng.
Cùng lúc đó các dị năng giả trong đoàn xe Địch Thao cũng thể hiện năng lực của mình và sử dụng đủ loại dị năng để dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ bầy zombie đang chặn đường.
Kiều Nghệ và hổ mẹ đang ở thùng xe, mặc dù cô không biết tình hình chiến đấu ở bên ngoài như thế nào nhưng khi bị mùi hôi thúi đặc trưng trên người zombie xộc vào mũi vẫn khiến cô bị hắt hơi khó chịu, cô cố gắng rúc vào người hổ mẹ.
“Rống?”
Hổ mẹ khó hiểu liếc nhìn nhóc con, thấy tâm trạng của cô có vẻ không tốt, nó dùng chân vuốt ve tai cô vài lần, cố gắng làm cô vui lên.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?
Kiều Nghệ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hổ rất giống mình, thấy bên trong tràn ngập sự lo lắng, cô nghiêng đầu dụi vào bụng hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, con không sao hết. Ngaooo, là do bên ngoài thúi quá nên thấy hơi khó chịu.
Thấy hổ mẹ có vẻ không bị ảnh hưởng gì, Kiều Nghệ tò mò liếc nhìn nó.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ không cảm thấy khó chịu à?
Cô nhớ hổ mẹ cũng không thích mùi của zombie.
Hổ mẹ đáp lại bằng cách áp trán mình vào trán nhóc con, nhẹ nhàng cọ xát.
Trong lòng Kiều Nghệ dịu lại, cô cũng cọ lại vài lần.
“Chậc, thực lực đám người kia cũng khá mạnh nha.” Giọng điệu quái gở của Cao Hoằng Khải vang lên.
Kiều Nghệ nghe thấy vậy thì đứng dậy và đi đến phía trước xe, hổ mẹ cũng theo sau cô từng bước một.
“Grừ grừ…” Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Rõ ràng là Kiều Nghệ tới để xem náo nhiệt.
Cao Hoằng Khải cũng biết rằng bình thường Thẩm Chi Hủ sẽ không trả lời anh ta vì vậy anh ta chỉ nói đơn giản về hành vi của nhóm Địch Thao cho hổ trắng nhỏ nghe, Kiều Nghệ trợn mắt kinh ngạc.