Chương 249
Trong lòng mọi người biết rõ nên thu lại ý thù địch.
Mặc dù như thế nhưng mấy người Lý Văn Bân đều không thả lỏng cảnh giác mà càng kiêng dè Địch Thao hơn.
“Bây giờ chúng ta thương lượng chuyện vào nhà máy chế biến nhé?” Địch Thao cười nói.
Trình Dao gật đầu: “Được.”
“Chúng ta đi thẳng đến nhà kho, nếu như ở đó nhiều zombie thì bọn họ sẽ hợp tác giải quyết zombie, đến lúc ấy chia 4:6 như đã nói từ trước, có được không?”
Trình Dao gật đầu đồng ý.
“Vậy thì xuất phát đi.”
Địch Thao giải quyết dứt khoát, đưa đàn em quay lại trong xe, sắc mặt lập tức trở nên ác độc.
“Lão Tôn, cậu không sao chứ?” Địch Thao hỏi.
“Đại ca, tôi vẫn ổn.” Tôn Vĩnh Trình trả lời
“Cậu thì sao Phí Minh?”
“Em cũng vẫn ổn, sức lực thằng nhóc kia lớn thật đấy.” Nhìn thì là một tên yếu ớt, vậy mà không ngờ khi ra tay lại hung ác như thế. Phí Minh cau mày xoa xoa vùng bụng còn hơi đau, luôn cảm thấy chắc chắn chỗ bị đạp đã tím lại.
“Dám đụng leo lên đầu tôi, cho bọn họ biết mặt đi! Thông báo xuống dưới, đợi đến được kho lương thực thành công thì giết hết toàn bộ bọn họ!” Địch Thao hung dữ nói, anh ta nghĩ đến Trình Dao thì liếm liếm môi: “Còn về cái con nhỏ tên Trình Dao kia thì đừng làm bị thương vội, đánh ngất người mang về!”
“Vâng.” Phí Minh trả lời, nhìn Tôn Vĩnh Trình đang không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì với ánh mắt đồng tình.
Bên khác, Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ đi lên khoang xe, không quay lại ngồi ở ghế phụ mà hỏi một câu: “Tại sao lúc nãy Ngao Ngao lại gầm lên với người đàn ông kia vậy?”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy hổ trắng nhỏ vô duyên vô cớ hét lên với một người, khó tránh khỏi để ý.
Kiều Nghệ tưởng rằng mình làm gì sai rồi, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Grào grào.” Người đẹp ốm yếu, có phải là tôi làm sai rồi không?
“Grừ grừ.” Tôi không cố ý, tại giọng nói của anh ta quá chói tai đến mức đau tai hổ thế nên tôi mới không nhịn được…
Vừa nói Kiều Nghệ vừa vểnh hai chiếc tai đều đã cụp xuống lên, dáng vẻ “Xin lỗi mà, tôi sai rồi” đáng thương.
Thẩm Chi Hủ nhìn mà tim đều thắt chặt lại, lập tức ôm lấy mặt của hổ trắng nhỏ để cô nhìn thẳng vào mình.
“Ngao Ngao không làm sai, không phải buồn.”
Đôi mắt Kiều Nghệ sáng lên.
“Grào.” Thật, thật sao?
“Thật, Ngao Ngao không làm sai, do tên kia dọa em sợ, không trách Ngao Ngao được.”
Kiều Nghệ nghĩ kỹ lại, cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói cũng có lý, đôi mắt màu xanh lam nhạt ảm đạm dần dần khôi phục lại ánh sáng.
“Grào grào.” Người đẹp ốm yếu, anh nói đúng lắm. Tên kia nhát gan quá rồi, tôi chỉ gầm lên một tiếng mà anh ta đã thẹn quá hóa giận tấn công chúng ta. Có mỗi thế mà đòi theo đuổi nữ chính nữa á, quá low rồi!
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, trái tim thắt chặt của anh dần dần bình phục trở lại. Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa sợi râu cứng của hổ trắng nhỏ.
“Không buồn nữa hửm?”
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
“Grào grào.” Không buồn nữa!
“Grừ grừ.” Nhưng như thế này liệu bọn họ có ghi thù chúng ta không? Tôi luôn cảm thấy bọn họ không phải là người tốt.
Nghĩ đến Người đẹp ốm yếu còn ra mặt vì mình mà đạp tên đàn ông đeo kính kia, Kiều Nghệ chợt thấy trong lòng ấm áp.
“Ngao Ngao đang lo lắng điều gì à?” Thẩm Chi Hủ nghĩ kỹ, trả lời dựa vào phán đoán của bản thân: “Nếu như Ngao Ngao đang lo lắng bọn họ sẽ vì thế mà đối phó với chúng ta, vậy thì tôi có thể nói với em cho dù có chuyện hôm nay hay không, bọn họ vẫn sẽ ra tay với chúng ta thôi.”
Tai của Kiều Nghệ run lên điên cuồng vài lần.
“Grào grào.” Tại, tại sao vậy?
“Nhìn bọn họ đã không giống người tốt rồi mà.” Thẩm Chi Hủ cười nhẹ một tiếng, cúi đầu, dùng mũi cọ cọ vào đôi tai tròn của hổ trắng nhỏ.
Đôi tai nhỏ mềm mại, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Dưới khoảng cách gần như thế, mắt của Kiều Nghệ sắp lác trở thành mắt gà chọi luôn rồi. Cô nhịn lại sự ngượng ngùng, tiếp tục hỏi.
“Grào grào.” Chỉ là vì bọn họ không phải người tốt sao? Vậy thì tại sao bọn họ lại muốn hợp tác với chúng ta?