Chương 264
Sự chú ý của Kiều Nghệ quả thực đã bị chuyển hướng.
"Grừ grừ…" Là thứ gì dzạ?
“Là một con zombie mèo đen, thân thể nhỏ nhắn, chỉ lớn bằng nửa em thôi.”
Oaaa…
Zombie mèo đen!
Nghe có vẻ rất ngầu nhỉ!
"Đáng tiếc, nó quá xấu! Ngao Ngao mà nhìn thấy sẽ gặp ác mộng nên tôi không mang về cho Ngao Ngao xem."
Kiều Nghệ: ???
Hoá ra trong mắt của Người đẹp ốm yếu cô mỏng manh thế sao?
Cô không phục, tranh cãi với Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu anh đừng nói quá, làm gì có con zombie mèo đen nào xấu xí đến như vậy đâu?
Tuy nhiên sau khi nói xong, Kiều Nghệ nghĩ đến những con zombie mặt mũi nát bét mà cô nhìn thấy trước đây thì há miệng thở dốc, cảm thấy mình không thể nói trọn câu được. Cô lập tức giải thích.
"Grừ grừ…" Cho dù xấu xí, cũng sẽ thì cũng không xấu đến mức khiến tôi gặp ác mộng được?
"Nó thực sự rất xấu! Nó không đẹp như Ngao Ngao một chút nào!"
Kiều Nghệ: "..."
Ngaooo, vì Người đẹp ốm yếu tinh mắt như thế, tôi sẽ không tranh cãi với Người đẹp ốm yếu đâu!
Kiều Nghệ thầm đắc ý, suy nghĩ gì đó lại hỏi tiếp: "Grừ grừ…" Con zombie mèo đen này có phải rất mạnh không?
Nghĩ đến chuyện dị năng không gian của Người đẹp ốm yếu biến dị, vậy liệu con mèo đen zombie đã thức tỉnh dị năng không gian này có khi nào cũng biến dị không? Cô không khỏi kéo áo Người đẹp ốm yếu lên, muốn xem anh có vết thương gì không.
Thẩm Chi Hủ nhanh chóng giữ chặt móng vuốt của hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao đừng lo lắng, tôi không sao."
Kiều Nghệ không ngửi thấy mùi máu trên người Người đẹp ốm yếu nên tin vào lời anh nói. Tuy nhiên, một mình Người đẹp ốm yếu đối mặt với mèo đen cấp 5 mà vẫn bình an vô sự, phải chăng điều này có nghĩa là trình độ của Người đẹp ốm yếu ít nhất cũng phải ngang bằng hay đã là cấp 6 rồi?
Nghĩ tới đây, Kiều Nghệ kinh hãi đến con ngươi cũng chấn động.
Người đẹp ốm yếu không hổ là boss phản diện hủy diệt thế giới nha? Tốc độ tăng cấp dị năng này nhanh như cưỡi tên lửa vậy.
"Ngao Ngao sao vậy?" Nhìn thấy hổ trắng nhỏ biểu cảm kỳ lạ, Thẩm Chi Hủ hỏi.
"Grừ grừ…" Không, không có gì đâu, chúng ta quay trở lại thôi.
Cô vẫn nhớ trong kia có 40 thùng lương thực đó!
Kiều Nghệ chỉ vào nhà kho, dùng ánh mắt thúc giục Người đẹp ốm yếu.
Người đẹp ốm lập tức hiểu rõ, ôm hổ trắng nhỏ trở về nhà kho.
Nhìn thấy bọn Địch Thao đã bị Trình Dao dọn sạch, Thẩm Chi Hủ hài lòng nhướn lông mày.
"Anh Thẩm, chúng ta vừa mới bàn bạc, anh và Trình Dao chiếm phần lớn thùng sắt trong nhà kho, tôi và đội trưởng chỉ lấy bốn thùng sắt thôi." Nhìn thấy Thẩm Chi Hủ đi vào, Cao Hoằng Khải lập tức báo cáo tình hình cho anh.
Dị năng của bọn họ thấp, nếu không có hổ trắng lớn và Trình Dao bảo vệ thì bọn họ cũng giống như những người trong đội Địch Thao, bị zombie cắn chết, nên họ chỉ lấy bốn thùng sắt. Về phần Đặng Hoài Hoa, anh ta cho rằng mình đóng góp không nhiều, nên không dám đòi hỏi.
“Đặng Hoài Hoa thì sao?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Đặng Hoài Hoa dường như nghe được tên mình, nhìn qua Thẩm Chi Hủ, lại đẩy kính mắt trên sống mũi, ngượng ngùng cười.
"Anh ta nói anh ta không có bỏ sức mấy, không dám yêu cầu."
Thẩm Chi Hủ ồ một tiếng, nhưng không trả lời.
Cao Hoằng Khải nói tiếp: “Trong số ba mươi sáu thùng sắt còn lại, Trình Dao nói sẽ lấy mười sáu thùng, để cho anh hai mươi thùng còn lại.”
Thẩm Chi Hủ kinh ngạc nhướng mày: “Hai mươi thùng?”
"Anh Thẩm cũng rất ngạc nhiên phải không? Lúc tôi biết cũng rất ngạc nhiên." Cao Hoằng Khải sờ cổ: "Trình Dao nói rằng lần này chúng ta chiến đấu chống lại zombie cấp 5, may mắn có Ngao Ngao ra tay và hổ trắng lớn hỗ trợ, cho nên các anh chiếm phần hơn là phải.”
Kiều Nghệ nghe được lời này, hưng phấn đến mức đuôi quét qua cổ tay Thẩm Chi Hủ.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu anh xem, tôi rất lợi hại phải không!
“Ngao Ngao rất lợi hại!” Thẩm Chí Hủ như thường lệ khen ngợi hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ càng vui vẻ hơn, đôi tai tròn nhỏ đáng yêu giật giật.