Chương 268
"Anh Thẩm, anh nghĩ thế nào?"
“Tùy mọi người quyết định.” Thẩm Chi Hủ nhàn nhạt đáp lại.
Nghe xong, Trình Dao đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi thành phố Hải Á.”
Sau khi quyết định hành trình tiếp theo và bố trí người gác đêm, mọi người dự định nghỉ ngơi, đang lúc Thẩm Chi Hủ cũng định dẫn hai con hổ trắng vào trong lều thì Trình Dao đi tới.
"Thẩm Chi Hủ, chúng ta nói chuyện chút nhé?"
"Cô muốn nói chuyện gì?" Thẩm Chi Hủ nhàn nhã nhìn Trình Dao, không chỉ có anh, mà hai con hổ trắng một lớn một nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm Trình Dao.
Dưới cái nhìn đăm đăm của ba cặp mắt, Trình Dao cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng, nói thẳng: “Anh đã lấy đi máy móc trong nhà máy phải không?”
"Thì sao?"
“Anh đã lấy đi bao nhiêu máy?”
Thẩm Chi Hủ không ngờ Trình Dao lại hỏi thẳng như vậy, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Hai mươi bộ.”
“Hai mươi bộ?!” Giọng nói của Trình Dao vô thức tăng lên, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ hơi nhíu mày, nàng cố gắng hết sức đè nén sự hoài nghi của mình.
Hai mươi cỗ máy, lại còn là cỗ máy lớn như thế, không gian của Thẩm Chi Hủ lớn đến mức nào đây?!
Trình Dao sợ tới mức không nhịn được buột miệng nói: “Rốt cuộc anh đã tăng đến cấp mấy rồi?”
Tuy nàng không phải là dị năng giả hệ không gian thực sự, cũng không biết không gian của dị năng giả hệ không gian lớn đến mức nào, nhưng vì trong nhóm cũng có người có dị năng hệ không gian như là Đặng Hoài Hoa nên nàng biết rằng hệ không gian cấp 2 rộng tới ba mươi mét vuông. Không gian của Thẩm Chi Hủ có thể chứa nhiều thùng sắt như vậy, lại còn thêm hai mươi cỗ máy lớn nữa, nếu so với Đặng Hoài Hoa, thực lực của anh hẳn phải là cấp 7 hoặc cấp 8 phải không?
Nhưng liệu có ai thực sự có được dị năng cao như vậy chỉ trong vài tháng sau khi ngày tận thế nổ ra?
Trình Dao không tin, thậm chí bản thân nàng còn phải dùng toàn bộ kinh nghiệm kiếp trước mới nâng dị năng hệ mộc của mình lên cấp 5!
“Việc này không liên quan đến cô.” Thẩm Chi Hủ thản nhiên trả lời.
Trình Dao nhanh chóng tỉnh táo lại, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nàng biết mình đã đi quá giới hạn, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Nàng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm trạng bàng hoàng của mình, sau đó giải thích mục đích của mình: “Tôi muốn trao đổi với anh lấy một ít máy móc.”
“Lấy cái gì đổi?” Thẩm Chi Hủ nhìn Trình Dao mấy lần, không cho rằng Trình Dao còn có tinh hạch cấp cao.
"Dùng lương thực."
Lương thực sao?
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, nửa cười nửa không: “Muốn đổi thế nào?”
“Anh nghĩ sao về việc đổi một thùng sắt lấy ba bộ máy móc?”
Một thùng sắt ít nhất có thể chứa được 50 tấn ngũ cốc, Trình Dao thực sự bằng lòng đổi.
Thực ra Thẩm Chi Hủ không quan tâm nhiều về máy móc, từ khi nuôi hổ trắng nhỏ, anh đã vô tình hình thành thói quen nhặt bất cứ thứ gì mình nhìn thấy. Cho nên hôm nay sau khi đối phó với con mèo zombie anh đã ghé qua nhà máy, nhìn thấy nhiều máy móc như vậy thì lập tức không hề suy nghĩ mà thu vào không gian, dù sao anh cũng còn nhiều không gian trống có thể chứa được rất nhiều thứ.
“Được.” Lần này Thẩm Chi Hủ vui vẻ đồng ý.
Trình Dao thấy Thẩm Chi Hủ dễ nói chuyện thế bèn nhanh chóng giao dịch với Thẩm Chi Hủ, nàng tò mò hỏi: "Anh cần nhiều máy móc như vậy làm gì thế?"
Chẳng lẽ Thẩm Chi Hủ cũng có ý muốn thành lập căn cứ riêng sao?
Thẩm Chi Hủ cũng không lấy làm lạ, bình tĩnh đáp: “Nhàm chán nên lấy chơi thôi.”
Không ngờ câu nói này lại thành công khiến Trình Dao á khẩu, thấy tức nghẹn trong lồng ngực.
"Anh ..." Trình Dao muốn nói gì đó, nhưng rồi đành dừng lại, Thẩm Chi Hủ là một người đàn ông khác hẳn người thường, nếu anh thật sự tức giận thì người chịu thiệt sẽ là nàng!
Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói: "Nếu sau này tôi còn cần thì có thể trao đổi với anh nữa không?"
“Được.” Thẩm Chi Hủ không từ chối.