Chương 270
Kiều Nghệ không khỏi vui mừng nhào tới, không ngờ cú vồ này lại đánh cho Người đẹp ốm yếu ngã thẳng xuống đất.
Đồng tử của cô co lại, sợ hãi đến mức vội vàng bò ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ..." Người đẹp, Người đẹp ốm yếu, anh không sao chứ? Sao anh lại trở nên yếu ớt như vậy? Tôi, tôi không cố ý đâu ...
Kiều Nghệ lo lắng đến mức nước mắt rơi xuống má, khiến Thẩm Chi Hủ cảm thấy đau lòng, anh ho nhẹ một tiếng, yếu ớt vẫy tay với hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao lại đây."
Kiều Nghệ ngoan ngoãn đi tới chỗ anh, nhưng cô sợ tay chân thô ráp của mình có thể làm tổn thương Người đẹp ốm yếu nên chỉ dừng lại gần anh.
Thẩm Chi Hủ vẫn phải chủ động, đưa tay kéo hổ trắng nhỏ vào lòng.
Kiều Nghệ kêu lên.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, đừng cử động! Lỡ tôi làm anh bị thương thì sao?
"Ngao Ngao à, tôi không sao."
"Grừ grừ..." Làm sao có thể ổn được? Anh vừa mới bị … Như thế!
Kiều Nghệ cảm thấy Người đẹp ốm yếu đang cố gắng an ủi mình, rõ ràng là anh không ổn chút nào.
"Thật sự không sao đâu, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi. Ngao Ngao đừng lo lắng cho tôi." Nghĩ đến những giọt nước mắt vừa rồi của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ vùi mặt vào cổ cô, âu yếm dụi dụi.
Bất kể lúc nào, người duy nhất lo lắng cho mình quả nhiên chỉ có hổ trắng nhỏ.
Thẩm Chi Hủ trong lòng ấm áp, siết chặt vòng ôm.
"Grừ grừ..." Thật hông dzạ?
Lẽ nào Người đẹp ốm yếu đang cố lừa mình?
Kiều Nghệ nửa tin nửa ngờ.
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, vừa rồi anh bị làm sao vậy? Tại sao anh hấp thu tinh hạch lại khác với tôi khi hấp thu tinh hạch? Tinh hạch này có gì không ổn sao?
Kiều Nghệ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Người đẹp ốm yếu, đáng tiếc là anh không hiểu được ngôn ngữ của cô. Người đẹp ốm yếu vẫn không hiểu ý cô, cô không khỏi thất vọng nằm lên ngực Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ vuốt ve lưng hổ trắng nhỏ, đồng thời cảm nhận dị năng trong cơ thể mình.
Anh sống lại cũng được hơn hai tháng rồi, dị năng của kiếp trước và cơ thể anh ở kiếp này vẫn chưa dung hợp thành công, bị tách ra làm hai phần, bây giờ lại bị khối tinh hạch cấp 5 này kích thích, thật ra cũng đẩy tiến độ cao hơn một chút. Hiện tại anh sử dụng dị năng cấp 6 đã không còn miễn cưỡng như trước nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ vui vẻ mỉm cười.
“Ngao Ngao, tối nay em ngủ với tôi được không?” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng hỏi.
Đối mặt với Người đẹp ốm yếu như vậy, Kiều Nghệ làm sao có thể từ chối yêu cầu của anh, bèn “ngao ngao” đồng ý.
Thẩm Chi Hủ cuối cùng cũng hài lòng, không khỏi nhìn về phía hổ trắng lớn.
Hổ trắng lớn cũng tình cờ liếc thấy anh, nó liếm chân, hai con mắt to màu trắng chuẩn xác trừng anh.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Hành vi trợn mắt này của hổ trắng lớn không phải là học theo hổ trắng nhỏ đấy chứ?
Thẩm Chi Hủ xoa xoa cái trán đau nhức, dở khóc dở cười.
(Thẩm Chi Hủ: Vợ à, đêm nay ngủ với anh nhé?
Kiều Nghệ: Ủa dzì dzợ, ai biết dzì đâu. ⁄(⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)⁄
Đại Bạch: Hừ!) (;¬_¬)
***
Sau khi rời khỏi thành phố Hải Á, đoàn người Lý Văn Bân mất một tuần mới đi đến ngoại ô thành phố Hồng Diễn, nhìn khung cảnh mênh mông xanh biếc, đám người Lý Văn Bân không khỏi sinh lòng cảnh giác.
“Sao đám hoa cỏ này lại mọc rậm rạp quá vậy?” Cao Hoằng Khải không nhịn được nói.
Thẩm Chi Hủ ngước mắt nhìn sang, chỉ vừa mới nhìn qua anh đã biết đám thực vật này là bị đám thực vật biến dị bên trong thành phố Hồng Diễn ảnh hưởng nên mới sinh trưởng tươi tốt như vậy. Anh quay đầu nhìn về phía thùng xe, hổ trắng nhỏ dựa người vào hổ trắng lớn, đầu ghé vào đầu hổ trắng lớn, tự nhiên biến mẹ mình thành đệm thịt.
“Ngao Ngao có muốn lại đây xem một chút không?”
Tai của Kiều Nghệ run lên, nghe thấy tiếng của Người đẹp ốm yếu, móng vuốt cô ôm lấy cổ hổ mẹ, bình tĩnh lắc đầu.
Cũng đâu phải cô chưa từng thấy hoa cỏ bao giờ, đối với mấy thứ này cô không có hứng thú.
Kiều Nghệ lười nhác liếc Người đẹp ốm yếu, nhớ đến dáng vẻ yếu ớt không dậy nổi của Người đẹp ốm yếu ở một tuần trước, trong lòng có hơi lo lắng. Cũng may là Người đẹp ốm yếu ngủ qua một đêm đã hồi phục về trạng thái bình thường, bằng không ngày nào cô cũng sẽ phải lo lắng cho bệnh tật của Người đẹp ốm yếu.