Chương 274
Trình Dao cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, biết được người Đặng Hoài Hoa tìm còn sống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, kêu Phù Nhã Vấn đưa bộ đàm cho Lý Hủy, cho cô ta nói tình hình của Đặng Hải Hi cho Đặng Hoài Hoa nghe.
Hai người nói một câu tôi đáp một câu, đám người Thẩm Chi Hủ cũng nghe hết, Kiều Nghệ cũng nghe được giọng nói kích động của Đặng Hoài Hoa, lỗ tai run run, không kiềm chế được quay sang nhìn Người đẹp ốm yếu.
Có lẽ là do luôn chú ý tới ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ bỗng quay đầu sang, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe lấp lánh sâu thẳm của hổ trắng nhỏ, đầu quả tim cũng mềm nhũn theo.
“Ngao Ngao sao vậy?”
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, lắc đầu.
“Grừ grừ…” Không sao cả.
…
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Hủy đưa đoàn người của Trình Dao tới mảnh đất an toàn theo lời cô ta nói.
“Chỗ này có một thực vật dị năng hệ băng, đợi lát nữa tôi sẽ dùng dị năng để yểm hộ cho các người, trong vòng ba phút nhất định mọi người phải đi qua nó, hiểu chưa?” Lý Hủy cẩn thận dặn dò mấy người Trình Dao, bộ đàm cũng được mở ra để cho tất cả mọi người nghe thông báo của Lý Hủy.
Khi nghe đến dị năng hệ băng, tâm tình của Trình Dao hơi động, chưa kịp mở miệng , người nào đó đã đi trước nàng một bước.
“Cấp mấy?”
Lý Hủy chưa từng nghe giọng này, cảm thấy giọng nói của đối phương thật dễ nghe, như bị chuốc say mất vài giây, mãi mới định thần đáp: “Nghe nói là cấp 4.”
Thẩm Chi Hủ không nói tiếp, chắc là đóng bộ đàm rồi.
Lý Hủy không hiểu chuyện gì, dùng ánh mắt hoang mang nhìn về phía Trình Dao.
Trình Dao trấn an cô ta: “Không có chuyện gì đâu.”
Hình như nàng đã đoán được Thẩm Chi Hủ định làm gì.
Dường như muốn xác nhận lại suy nghĩ của nàng, một tiếng gầm thô nặng của hổ vang lên, một con hổ trắng lớn dũng mãnh nhảy tới trước mắt mọi người.
Lý Hủy chưa từng gặp qua cảnh tượng này bao giờ, mặt thoáng chút trắng bệch: “Hổ, hổ… Là một con hổ lớn.”
Từ khi nào thành phố Hồng Diễn lại có một con hổ trắng to như vậy, sao cô ta không biết?
Đáng chết! Hôm nay vận may của cô ta quá kém rồi!
Lý Hủy theo bản năng muốn thả dị năng của mình ra, lại bị Trình Dao phát hiện được, ngăn lại.
“Đừng sợ, hổ trắng là của chúng tôi.”
“Cái gì?” Lý Hủy tự nhiên nuốt một miếng nước bọt: “Cô nói các cô còn nuôi cả một con hổ trắng lớn á?”
“Không chỉ có một con thôi đâu.”
“Gì cơ?” Đồng tử của Lý Hủy co lại, tin tức quá lớn làm tri giác của cô ta tê liệt, cho đến khi cô ta nhìn thấy một con hổ trắng nhỏ từ đi đằng sau hổ trắng lớn, mới hiểu được câu không chỉ một con nghĩa là gì.
Quá, quá mạnh…
Nhóm người này quá mạnh, còn nuôi được cả động vật biến dị.
Lý Hủy bỗng chốc cảm thấy bội phục đám người Trình Dao.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, mẹ từ từ thôi, chạy nhanh vậy làm gì? Thực vật dù có biến dị thì cũng không có chân dài chạy nhanh như mình mà.
Vừa dứt tiếng nói, Kiều Nghệ cảm nhận được một chút nguy cơ, thả chậm tốc độ móng vuốt, tiếp theo cảm nhận được thứ gì đang quất đánh về phía mình.
Má ơi!
Là thực vật biến dị sao?
Kiều Nghệ chăm chú quay lại nhìn, chỉ thấy hổ mẹ đang chiến đấu với một thực vật biến dị, vốn dĩ lá cây phải có màu xanh giờ đây cây biến dị đó lại phủ một lớp thủy tinh trong suốt, nhìn sơ qua thật đẹp mắt.
Đây là lần đầu tiên hổ mẹ gặp được giống cây thực vật biến dị cùng cấp bậc, nhưng mà cái cây này lại không lợi hại như nó nghĩ, không biết dùng dị năng hệ băng để khống chế mà chỉ công kích bằng đám lá cây bao phủ lớp thủy tinh của nó.
Việc này đã làm ý chí chiến đấu của hổ mẹ vơi đi, không muốn lãng phí thời gian với thực vật biến dị yếu kém này nữa, nhanh chóng giải quyết gọn nhẹ cây thực vật biến dị này, sau đó đào tinh hạch của nó rồi hấp thụ.
“Rống!”
Chòm râu của hổ mẹ run lên vì hưng phấn.
Kiều Nghệ lạch bạch chạy qua đó.