Chương 277
“Anh! Anh! Anh ơi!”
“Đây! Anh đây rồi!”
Hai anh em ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng như vậy khiến mọi người xung quanh trông thấy cũng rơm rớm nước mắt, chỉ có duy nhất một người đàn ông bị bầm dập mặt mũi, ánh mắt ngạo mạn đánh giá Đặng Hoài Hoa, sau đó nhìn lên chiếc xe dừng ở cách đó không xa, đáy mắt lóe lên tia sáng.
Lý Hủy lấy lại tinh thần, vội chạy tới người đàn ông cường tráng kia.
“Anh, anh không sao chứ?”
Ánh mắt Lý Tông Húc chuyển từ trên người hai anh em đang ôm nhau sang người em gái, khẽ cau mày: “Anh không sao.”
“Thật sự không sao chứ?”
Lư Thu Lãng không phải dạng dễ đối phó, cô ta không tin anh trai mình không có chuyện gì.
Lý Tông Húc không muốn ở bên ngoài nói chuyện này với em gái mình, nhìn sang ba chiếc xe rồi hơi hất cằm: “Chuyện này là sao?”
“À, bọn họ là người của căn cứ Hoài Long đến tìm chị Hải Hi, người đang ôm chị Hải Hi là anh trai ruột của chị ấy, tên là Đặng Hoài Hoa.”
Nghe tới tên căn cứ Hoài Long, ánh mắt Lý Tông Húc hơi lóe lên, lại như suy nghĩ tới gì đó, cảm xúc cũng bỗng trở nên nghiêm túc: “Em lại trốn ra ngoài?”
Lý Hủy thấy Lý Tông Húc như vậy lại càng sợ, ấp úng không lên tiếng.
“Nói mau!”
“Thôi nào, anh Tông Húc đừng nổi nóng, nếu không có Lý Hủy, Hải Hi của chúng ta sao có thể gặp lại anh trai cô ấy chứ?” Người vừa lên tiếng chính là gã đàn ông bị đánh mặt mũi bầm dập, gã cười cợt nhả, làm người ta bất giác cảm thấy buồn cười.
“Không cần anh nói tốt cho tôi!” Lý Hủy không cho anh ta sắc mặt tốt.
“Hủy Hủy!”
“Được rồi, được rồi, đúng là hôm nay em chạy ra bên ngoài, nhưng mà anh ơi, em nói cho mọi người biết này, thực vật biến dị ở cửa Bắc bên kia đã bị bọn họ giải quyết rồi, rất là lợi hại.”
Hả? (′⊙w⊙)
Mọi người đều kinh ngạc, duy nhất Lý Tông Húc vẫn còn khá bình tĩnh, nhìn về phía những chiếc xe kia.
Ngay lúc này, Trình Dao và Lý Văn Bân cũng xuống xe.
Lý Tông Húc âm thầm đánh giá họ:
“Hủy Hủy, em nói đều thật sao?”
“Đương nhiên là thật, em tận mắt chứng kiến mà.”
Dĩ nhiên cô cũng bị cảnh tượng đó đả kích tinh thần.
Nhớ lại chuyện này, cô ta dẩu môi buồn bực.
Trình Dao và Lý Văn Bân đi về phía hai anh em Lý Hủy, họ đã nhìn ra, anh trai của Lý Hủy chính là người có tiếng nói nhất trong khu an toàn này.
Vậy cũng tốt, làm mọi việc khác cũng sẽ thuận tiện hơn.
“Xin chào mọi người, tôi là Lý Văn Bân, đây là Trình Dao, chúng tôi đến từ căn cứ Hoài Long, lần này mục đích chính của chúng tôi là hộ tống Đặng Hoài Hoa vào thành phố Hồng Diễn tìm người. Không biết khu an toàn của mọi người còn dư phòng ở nào không, chúng tôi muốn xin ở lại đây mấy ngày.” Lý Văn Bân thân thiện nói.
Lý Tông Húc mơ hồ đánh giá Lý Văn Bân, chưa kịp nói gì, Lý Hủy vội vàng kéo góc áo anh ta, cụp mắt nhìn, thấy cô ta đang làm mặt quỷ, bảo anh ta mau đồng ý đi.
Anh ta có tính toán của riêng mình, cân nhắc mất mấy giây, mới mở miệng nói:
“Có, nhưng phải giao cho tôi một ít lương thực, các người đồng ý không?”
“Bao nhiêu?” Người lên tiếng là Trình Dao.
Lý Tông Húc cũng thành thật, không quá mức tham lam: “Năm cân lương thực!”
“Năm cân? Anh Tông Húc, như vậy có ít quá không?”
Người đàn ông mặt mũi bầm dập vừa nói hết câu, Lý Hủy đã trừng mắt với hắn ta một cái: “Chuyện này liên quan gì tới anh? Mau cút ra xa chút.”
Tiền Thân chán nản, muốn nói gì đó nhưng lại e ngại Lý Tông Húc đang ở đây, đành cam chịu ngậm miệng.
“Được, khi nào đưa cho anh?”
“Các người cứ thu xếp ổn thỏa đi đã.”
“Vậy em dẫn họ đi nhé?” Lý Hủy xung phong.
Lý Tông Húc đồng ý, nhưng gọi thêm một người đàn ông đang đứng phía sau đi cùng:
“Hách Nguyên, cậu đi cùng Hủy Hủy đi!”
“Vâng, anh Tông Húc.”
Lý Hủy nghe vậy thì bĩu môi, cười vui vẻ nhìn hai người Trình Dao: “Chị Trình Dao, em đưa chị đi qua đó.”
“Được, làm phiền cô.”
“Không phiền, không phiền, chúng ta đi thôi!”