Chương 279
“Hải Hi!” Đặng Hoài Hoa cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vàng đuổi theo.
Trình Dao và Lý Văn Bân liếc mắt nhìn lẫn nhau, cũng đi theo.
Bọn họ đi rồi, hai người Lý Hủy tất nhiên cũng muốn theo sau.
“Tiền Thân? Tiền Thân!”
Đặng Hải Hi không ngờ người đang kêu gào thảm thiết thật sự là Tiền Thân. Lúc cô ta bắt gặp một con hổ trắng lớn đang mất kiên nhẫn đứng cách gã không xa thì sợ hãi đến nỗi suýt chút nữa tim ngừng đập.
“Hải Hi! Hải Hi! Có con hổ muốn ăn thịt anh! Mau tới, mau cứu anh với!”
Đặng Hải Hi nghe vậy bèn bước nhanh tới, nhưng mà cô ta vừa mới đến gần đã bị Tiền Thân lập tức kéo ra chắn trước mặt gã.
Hành động không có phẩm giác này khiến người luôn luôn thương yêu em gái nhà mình là Đặng Hoài Hoa sa sầm mặt.
Trình Dao và Lý Văn Bân chạy đến nơi cũng hết sức cạn lời.
Đây là người gì thế?
Kiều Nghệ thật sự không muốn nhìn tiếp, dứt khoát vùi mặt mình vào lòng Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, vuốt ve lông xù trên lưng cô.
“Hải Hi lại đây.” Mặt mũi Đặng Hoài Hoa tối sầm, vẫy tay gọi Đặng Hải Hi qua.
“Nhưng mà...” Đặng Hải Hi lộ ra vẻ mặt bối rối, cô ta bị Tiền Thân túm chặt lấy, cộng thêm việc sợ gã bị hổ trắng lớn làm hại, chỉ có thể nhắm mắt đứng chắn ở giữa một người và một hổ.
Hách Nguyên cũng là lần đầu tiên chứng kiến chiến trận này, cơ bắp siết chặt, bị Lý Hủy nhận ra ngăn lại.
“Đừng hấp tấp, những con hổ này đều là mấy người chị Trình Dao nuôi, chúng đều không ăn thịt người giống như đám cục cưng nhỏ của chị Tuệ Ninh.” Tuy rằng lời nói như vậy, nhưng Lý Hủy vẫn có chút căng thẳng.
“Thật sao?” Hách Nguyên nửa tin nửa ngờ.
“Thật.” Người trả lời là Lý Văn Bân.
Vào lúc này, Lý Hủy mới để ý đến người đàn ông đang bế hổ trắng nhỏ là một anh chàng đẹp trai, người cuồng nhan sắc như cô ta lập tức dán mắt vào trên mặt Thẩm Chi Hủ.
Hách Nguyên thấy thế, lặng lẽ không tiếng động ngăn che tầm nhìn của cô ta lại.
“Này? Anh làm gì thế, xê ra cho tôi!”
Hách Nguyên nói gì cũng không nhúc nhích, khiến Lý Hủy giận đến mức dùng tay đâm đâm sau lưng cậu ta.
“Hải Hi lại đây, Đại Bạch không ăn thịt người đâu.” Đặng Hoài Hoa lại lần nữa lên tiếng.
Đặng Hải Hi nghe thấy thế mới nghiêng đầu an ủi Tiền Thân vẫn đang hoảng sợ la hét.
“Tiền Thân đừng sợ, anh nghe thấy chưa? Anh trai em nói hổ trắng lớn không ăn thịt người.”
“Thật, thật không?” Tiền Thân vẫn có chút nhút nhát sợ sệt.
“Thật.” Đặng Hải Hi gật đầu khẳng định, cô ta tin tưởng anh trai sẽ không lừa gạt mình, hơn nữa cô ta đến lâu như vậy rồi mà con hổ trắng lớn kia cũng chẳng có ý định nhào lên.
Lần này, Tiền Thân cuối cùng cũng hoàn hồn, gã trốn sau lưng Đặng Hải Hi quan sát hổ trắng lớn hồi lâu, lúc này mới lấy can đảm đứng lên.
“Cho dù không ăn thịt người cũng nhốt chúng nó lại đi chứ, dọa chết tôi rồi!”
Lời vừa dứt, mấy người Trình Dao bắt đầu lo lắng, rất sợ Thẩm Chi Hủ lại bùng nổ. Ai ngờ anh lại nhẹ nhàng đùa nghịch lỗ tai của hổ trắng nhỏ, khóe môi nhếch lên, nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Yên tâm, đám Ngao Ngao sẽ không ăn rác rưởi đâu.”
Rác rưởi?
Tiền Thân nghe ra Thẩm Chi Hủ đang chửi mình, cộng thêm vẻ ngoài điển trai tuấn tú của anh, điều này khiến người từ nhỏ đã được mọi người theo đuổi vì là hotboy trường như gã cảm thấy mất thăng bằng trong lòng.
“Anh nói gì đó? Anh lặp lại lần nữa xem!” Tiền Thần lớn tiếng hét lên.
“Không cần lỗ tai thì tôi có thể giúp anh quyên tặng cho người cần thiết hơn.”
Giọng nói lạnh nhạt khó tả của Thẩm Chi Hủ khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, huống chi Tiền Thân chỉ là một tên mềm nắn rắn buông, lập tức bị dọa sợ đến trốn ra sau lưng Đặng Hải Hi.
“... Thằng chết nhát.” Lý Hủy khinh bỉ lẩm bẩm một tiếng.
Hách Nguyên nghe được, đồng cảm sâu sắc.
Lần đầu tiên Đặng Hoài Hoa tức đến không nhịn được, dứt khoát tiến lên cưỡng ép kéo tay Tiền Thân ra: “Cậu là ai? Sao lại táy máy tay chân với em gái tôi?”