Chương 29
Khi tiếng vỡ vụn lanh lảnh vang lên trong đầu, Kiều Nghệ không thể nào phóng ra lồng bảo vệ tiếp được nữa, dị năng trong cơ thể cô cũng đã bị tiêu hao hết chín phần, cô mệt mỏi đến mức ngay cả hô hấp cũng nặng nề, đứng cũng không đứng được bèn nằm sấp trên mặt đất liên tục thè lưỡi ra thở.
Hổ mẹ chậm rì rì đi tới, vươn móng vuốt thật dày nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu đứa nhóc nhà mình.
Kiều Nghệ cố sức ngước mắt lên nhìn hổ mẹ, ngay cả sức lực để cọ vào người hổ mẹ cũng không còn.
Cô lại thấy hổ mẹ vẫn thảnh thơi ung dung như thế, không nhịn được nghĩ thấy dị năng của mình vừa mới được phát hiện ra chưa tới nửa tháng, cấp bậc tạm thời có thể xem như cấp 1, như vậy hổ mẹ có thể dễ dàng công phá lồng bảo vệ của mình chắc là cấp 2 rồi chứ?
Thật đúng là lợi hại! Không hổ là mẹ của cô!
Kiều Nghệ đắc ý, đồng thời tự hỏi không biết tận thế đã bùng nổ được bao lâu rồi? Dựa theo tiến độ cô luyện tập dị năng trong khoảng thời gian này mà xem, hổ mẹ có thể thăng cấp dị năng hệ băng vậy hẳn là tận thế đã kéo dài được ba tháng trở lên rồi?
Vậy còn hổ cha mà cô chưa từng gặp mặt thì sao?
Chẳng lẽ đã...
Kiều Nghệ dừng lại, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa mà ngước mắt lên nhìn hổ mẹ đang ngồi xổm xuống trước mặt mình, trong lòng mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.
Bất kể như thế nào cô cũng sẽ không rời khỏi hổ mẹ, cô cũng phải càng thêm cố gắng luyện tập dị năng chăm chỉ như vậy mới có thể bảo vệ tốt cho hổ mẹ được!
Kiều Nghệ kiên định suy nghĩ rồi mềm mại kêu lên một tiếng.
Hổ mẹ còn không biết chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà hổ con đã nghĩ được cái gì, chỉ nghiêng đầu nhìn con non đang nằm sấp trên mặt đất vài lần rồi trả lời bằng một tiếng gầm gừ mơ hồ không rõ.
...
Kiều Nghệ nằm sấp hết ba tiếng đồng hồ thì dị năng trong cơ thể mới hoàn toàn hồi phục, cô phấn chấn tinh thần bò dậy, nhảy đến vị trí cách hổ mẹ hai mét, lại lần nữa phóng ra cái lồng bảo vệ của mình.
Hổ mẹ thấy vậy cũng không cần Kiều Nghệ phải nhắc nhở, nó tự động phóng nhũ băng ra, không biết nghĩ tới cái gì mà nhũ băng nó phóng ra có vẻ được thu nhỏ lại hơn rất nhiều nhưng lực tấn công vẫn như trước.
Ban đầu Kiều Nghệ vẫn còn chưa phát hiện ra, chờ đến khi lồng bảo vệ vỡ vụn, lần thứ hai kích hoạt lồng thì cô mới nhận thấy nhũ băng do hổ mẹ phóng ra đã nhỏ hơn rất nhiều, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô.
Nếu nhũ băng có thể thu nhỏ lại, dị năng hệ băng cũng có thể đông lạnh con mồi vậy hổ mẹ có thể ngưng tụ ra khiên bằng có chức năng phòng ngự hay không?
Có lẽ cô có thể để hổ mẹ luyện tập thử xem sao, nếu nó thật sự có thể làm được thì năng lực tự bảo vệ mình của hổ mẹ hẳn là sẽ tăng lên rất nhiều!
Được rồi!
Hai mắt Kiều Nghệ sáng quắc như đèn pha ô tô nhìn khiên băng hình tròn ở trước người hổ mẹ, âm thầm cảm thán không uổng công cô hao tổn công sức khoa tay múa chân hơn nửa ngày.
Cô đến gần khiên băng, đập vào mặt trước tiên chính là từng đợt hơi lạnh không ngừng tỏa ra, móng vuốt núc ních thịt xòe ra móng tay sắc bén, không nhịn được tiến lên quệt vào khiên bằng vài nét.
“Ken két... Ken két..."
Móng tay lướt trên bề mặt của khiên băng khiến nó phát ra âm thanh khiến người ta nghe thấy mà ê hết cả răng, hai cái tai tròn nhỏ bé của Kiều Nghệ theo bản năng run lên, cô vội vàng thu hồi móng vuốt đang nghịch ngợm của mình về rồi ngước mắt lên nhìn hổ mẹ đang có đôi chút ngạc nhiên, có lẽ là ngay cả chính bản thân nó cũng không ngờ tới sẽ có một ngày nào đó sau khi tỉnh giấc, nó lại có năng lực có thể biến hóa ra nhiều hình thù như vậy.