Chương 290
Bọn họ không tránh khỏi cảm thấy tò mò, âm thầm quan sát phản ứng của anh.
Chỉ thấy anh đi thẳng vào trong nhà bếp giống như không nghe thấy lời chào của Lý Hủy.
Nụ cười của cô ta cứng đờ, không nhịn được cả người run lên, nhỏ giọng hỏi Lý Văn Bân đang bày ra vẻ mặt lúng túng.
“Anh Lý, anh đẹp trai này vẫn luôn xa cách không thân thiết với người khác như thế à?”
Lý Văn Bân thông cảm liếc nhìn Lý Hủy, gật gật đầu.
Thẩm Chi Hủ đâu chỉ là xa cách chứ, anh còn là nhân vật hung ác một lời không hợp liền giết người đó!
Tất nhiên, anh ta không dám nói ra câu này.
“Vậy... Anh Lý có thể nói cho tôi biết anh đẹp trai này tên là gì không?” Lý Hủy hỏi tiếp.
Lý Văn Bân xoắn xuýt, anh ta thật sự rất sợ Thẩm Chi Hủ, bèn tìm một cái cớ chuồn mất.
“Này! Sao anh lại chạy rồi?” Lý Hủy không cam lòng, ánh mắt dừng trên người đám Cao Hoằng Khải. Ai ngờ bọn họ nhìn bên trái một lúc, nhìn bên phải một hồi mà không nhìn mình, rõ ràng là không muốn trả lời vấn đề của cô ta.
Lý Hủy nổi đóa, đúng lúc này Trình Dao dẫn mấy người Phù Nhã Vẫn trở về. Ánh mắt cô ta sáng lên, chạy đến bên cạnh nàng.
“Chị Trình Dao ơi!”
Lúc trông thấy Lý Hủy, Trình Dao có chút bất ngờ: “Sao em lại tới đây?”
Cô ta kể lại chuyện của Đặng Hải Hi vừa rồi, khiến mấy người Phù Nhã Vấn cực kỳ phẫn nộ.
Trình Dao vuốt ve dây leo trên cánh tay, im lặng không lên tiếng.
Lý Hủy nói xong, dè dặt nhích lại sát bên người Trình Dao: “Chị Trình Dao, em hỏi chị chuyện này nhé?”
“Hửm?”
“Anh đẹp trai kia tên là gì thế?” Cô ta hất hất cằm về phía nhà bếp.
Trình Dao thuận thế nhìn theo, thấy người trong nhà bếp là Thẩm Chi Hủ, không nhịn được lộ ra vẻ mặt kỳ dị: “Em hỏi cái này làm gì?”
Chẳng lẽ cô nàng này nhìn trúng Thẩm Chi Hủ rồi à?”
Ừm, Thẩm Chi Hủ quả thực không tệ.
Trình Dao lặng lẽ oán thầm.
“Haizz, chẳng phải là do anh đẹp trai này quá lạnh lùng, không có cách nào hỏi tên của anh ấy sao, nên em chỉ đành hỏi chị Trình Dao.”
Nàng ồ một tiếng: “Anh ta tên là Thẩm Chi Hủ, tính tình không tốt lắm, nếu em không có việc gì thì đừng lắc lư trước mặt anh ta.”
Nếu không chọc giận Thẩm Chi Hủ rồi, trừ hổ trắng nhỏ ra, thật sự không ai có thể cứu được Lý Hủy.
Lý Hủy lại sửng sốt một hồi, lúc hoàn hồn lại thì Trình Dao đã đi vào phòng khách.
“Hủy Hủy nghe chưa? Tính cách của người đó không tốt, cô đừng đi trêu chọc anh ta.” Hách Nguyên đột nhiên mở miệng.
Cô ta không nhịn được trợn mắt nhìn cậu ta: “Cần anh quản à!”
Hách Nguyên mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng, vẻ mặt buồn bã.
Trình Dao vừa vào nhà đã chạy thẳng vào phòng khách, nói với Thẩm Chi Hủ đang bận bịu trong nhà bếp: “Hôm nay tôi đã gặp cây đại thụ biến dị kia.”
Ánh mắt của Kiều Nghệ và hổ mẹ nhìn về phía Trình Dao, chỉ có Thẩm Chi Hủ vẫn bình tĩnh bận rộn.
Trình Dao không thèm để ý, thấy hai mẹ con Đại Bạch đều nhìn mình chằm chằm, nàng mỉm cười giơ tinh hạch xanh đậm mang theo chút xíu đỏ tươi trong tay lên: “Tôi và mấy người Nhã Vấn hợp sức giải quyết rồi.”
Wow... Giỏi quá đi.
Kiều Nghệ lập tức nhìn Trình Dao với vẻ sùng bái.(✧◡✧)
Không hổ là nữ chính! “Làm gỏi” được cả cây đại thụ biến dị cấp 5-6 luôn!
Thẩm Chi Hủ xoay người liền bắt gặp ánh mắt của hổ trắng nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, lập tức đặt sữa dê nóng xuống trước mặt cô.
“Ngao Ngao uống nhanh đi.”
Kiều Nghệ bị sữa dê hấp dẫn bèn dời tầm mắt đi, tập trung tận hưởng bữa sáng của cô.
Bấy giờ Thẩm Chi Hủ mới hài lòng, lười biếng nhìn Trình Dao: “Chúc mừng.”
Trình Dao cất tinh hạch đi, tiếp lời: “Tôi nghe ngóng được thành phố Hồng Diễn có một nhà máy chế biến bột mì, anh có muốn đi chung xem tình hình không?”
Ngoài dự liệu, Thẩm Chi Hủ từ chối.
Nàng nhướng mày nhìn Thẩm Chi Hủ hồi lâu, thấy anh thật sự không có hứng thú, lúc này mới nhún nhún vai rời khỏi nhà bếp.