Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 305

Chương 305
Dù vậy, Kiều Nghệ vẫn hết sức vui vẻ, ôm chân Người đẹp ốm yếu kêu grừ grừ.

"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu, anh thấy không? Đại thụ lại có thể thân mật với tôi như vậy!

Điều này có nghĩa là ném cho nó ăn mấy ngày nay có hiệu quả rồi đúng không?

Nhưng người ném cho nó ‘ăn’ là Người đẹp ốm yếu mà, đối tượng thân mật của nó sao lại là mình nhỉ?

Thấy hổ trắng nhỏ vui vẻ như vậy, Thẩm Chi Hủ đành phải khôi phục sắc mặt bình thường, anh vỗ vỗ đầu của cô rồi nói thẳng sang chuyện khác: "Ngao Ngao không muốn tìm cái khác để tập luyện à?"

Hả? Đương nhiên là muốn rồi!

Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt.

"Vậy chúng ta lên đường thôi."Dứt lời, Thẩm Chi Hủ dẫn đầu rời đi.

Kiều Nghệ thấy vậy đành phải quay đầu nhìn đại thụ biến dị đứng lặng lẽ tại chỗ, lúc này mới chậm chạp cùng hổ mẹ chạy theo.

Phía sau, đại thụ biến dị đong đưa cành như đang vẫy tay với đám Kiều Nghệ.

(Đại thụ biến dị: Còn không phải bởi vì cô quá ‘íu’ nên tui mới dám gần gũi à?)

***

"Ngao Ngao sao vậy? Uống ngon không?"

Thẩm Chi Hủ nhấp một ngụm nước mật ong của đàn ong biến dị, chia làm ba phần, người và hổ mỗi người một phần. Lúc này anh nhấp một ngụm nước mật ong, phát hiện cũng không khác nước mật ong biến dị đã từng uống là bao, hào hứng hơi giảm đi. Anh thấy hổ trắng nhỏ hình như rất thích, còn liếm thêm mấy ngụm, anh cũng không kìm được lòng uống một ngụm.

Hổ mẹ nếm không biết ngon hay dở, nhưng nó có thể nghe hiểu thú hai chân nói nước này có ích với dị năng của nó, liền liếm vài cái, tốc độ cũng nhanh hơn nhóc con.

Kiều Nghệ cũng nghe thấy câu hỏi của Người đẹp ốm yếu nên nhìn anh, trong lúc lơ đãng phát hiện hổ mẹ đã uống xong, cô vô thức đẩy nước mật ong mình không uống hết lên trước mặt hổ mẹ.

"Grừ grừ." Mẹ đừng nóng vội, con vẫn còn, cho mẹ uống hết đó.

Hổ mẹ thấy thế nhưng lại không giành nước mật ong của nhóc con, mà nó nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý, lại pha thêm cho hổ trắng lớn một chén nước mật ong.

Lần này hổ mẹ không hấp tấp như vậy, học nhóc con uống một cách chậm chạp.

Kiều Nghệ thấy vậy mới yên tâm, kêu grừ grừ với Người đẹp ốm yếu.

"Grừ grừ!" Nước mật ong uống rất ngon, cảm giác còn ngon hơn nước mật ong mà tôi từng uống ở kiếp trước!

Về phần Người đẹp ốm yếu nói bổ dưỡng dị năng, cũng không biết có phải hiệu quả quá yếu hay không mà bây giờ cô vẫn chưa cảm nhận được.

Kiều Nghệ nghĩ như vậy nên lại cẩn thận nếm thử lần nữa, nhưng vẫn không cảm nhận được gì.

Thẩm Chi Hủ phát hiện cô mặt ủ mày chau, còn nhìn nước mật ong, không nhịn được hỏi: "Không thích hả?"

"Grừ grừ." Không phải.

Kiều Nghệ lắc đầu.

"Cảm thấy không hiệu quả hả?" Thẩm Chi Hủ tiếp tục suy đoán.

Ừ!

Lần này Kiều Nghệ khẽ gật đầu.

Thẩm Chi Hủ khẽ cười một tiếng, vuốt ve đầu nhỏ của cô: "Đàn ong biến dị mà Trương Tuệ Ninh nuôi cao nhất cũng chỉ là cấp 2, bây giờ dị năng của em đã là cấp 4 rồi. Hiện tại uống ít như thế chắc chắn không có hiệu quả gì, phải uống mỗi ngày mới có tác dụng."

"Grừ grừ?" Thật sao?

"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu, anh biết nhiều quá!

Nghĩ đến Người đẹp ốm yếu nói mọi thứ đều là do mình nằm mơ mà biết được, cô lại không nhịn được cảm khái một tiếng. Trùm phản diện đúng là trùm phản diện, nằm mơ cũng lợi hại hơn một bia đỡ đạn nhỏ bé chưa từng xuất hiện trong sách như mình, nằm mơ cũng biết được nhiều thứ như vậy.

"Uống mau lên, uống xong thì đi đánh răng, ngày mai chúng ta còn phải xuất phát tới khu vui chơi."

"Grừ grừ!" Biết rồi!

Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, động tác nhanh hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, lúc đám Thẩm Chi Hủ ra cửa thì đụng phải Trình Dao luyện công buổi sáng trở về, thấy Thẩm Chi Hủ lái xe đưa mẹ con hổ trắng nhỏ đi ra ngoài, dáng vẻ này giống như là sẽ ra ngoài rất lâu, nàng không nhịn được hỏi: "Anh định đi ra ngoài mấy ngày? Năm ngày sau chúng tôi sẽ về."

Thẩm Chi Hủ tính toán một lát rồi mới trả lời: "Ít nhất cũng phải ba ngày."

 


Bình Luận (0)
Comment