Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 31

Chương 31
Bỗng nhiên, hai tai tròn nhỏ trên đầu Kiều Nghệ giật giật, cô nghe được có một tiếng va chạm vang lên, không đợi cô suy nghĩ xem âm thanh này là đã xảy ra chuyện gì thì trong tầm mắt đã xuất hiện bóng dáng của hổ mẹ.

Hổ mẹ ngậm con mồi vừa tan băng lên!

Kiều Nghệ chợt bừng tỉnh.

Thì ra hổ mẹ xuống lầu để dời con mồi lên đây!

Kiều Nghệ suy nghĩ đến đây cũng không lo lắng nữa, cơ thể cô lui về phía sau, không muốn cản trở hành động của hổ mẹ.

Hổ mẹ đi lên đi xuống ba lần mới mang hết được toàn bộ con mồi lên, chất đống tất cả bọn chúng lại cùng một chỗ sau đó hổ mẹ lại sử dụng dị năng hệ băng đóng băng chúng lại.

"Grừ... "Oa, mẹ thông minh quá đi mất, con mới chỉ dạy mẹ một lần mà mẹ đã biết phải đông lạnh phần thức ăn còn thừa rồi!

Kiều Nghệ tiếp tục nịnh nọt.

Hổ mẹ liếc mắt nhìn nhóc con rồi thu hồi tầm mắt, chạy về phía cửa sổ cách phòng nhỏ dành cho khách không xa. Nó nâng chân trước lên, ghé sát vào cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài, đôi mắt hổ màu lam nhạt nặng nề âu lo, không biết đang suy tư cái gì.

Kiều Nghệ thấy vậy cũng học theo hổ mẹ trèo lên bệ cửa sổ nhưng mà chân của cô thật sự quá ngắn, cơ thể cũng không thon dài như hổ mẹ cho nên kể cả sau khi đứng thẳng người lên, đầu cô cũng chẳng thể chạm đến bệ cửa sổ, càng đừng nói đến việc có thể nhìn thấy cái gì.

Kiều Nghệ: Lúng túng.jpg (〃ノωノ)

Cô lặng lẽ đặt chân xuống rồi giả vờ đi bộ bình thường trên thảm như không có chuyện gì xảy ra.

Hổ mẹ không biết chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, hổ con nhà mình đã bị đôi chân ngắn đả kích nghiêm trọng, chỉ nặng nề nhìn màn mưa một hồi lâu rồi mới thu hồi móng vuốt, quay đầu trở về bên cạnh hổ con.

Khi hổ mẹ quay trở về, Kiều Nghệ lại đi tới cọ cọ.

"Grừ grừ..." Mẹ ơi, mẹ vừa mới nhìn cái gì vậy?

"Grừ grừ grừ..." Bên ngoài có gì đáng xem sao mà? Không phải chỉ là mưa thôi ư?

Hổ mẹ không để ý tới con non, nó đã sớm tập thành thói quen với hành động thỉnh thoảng lại gào to của đứa nhóc từ lâu. Hổ mẹ nằm sấp trên thảm, hai mắt híp lại, giống như đang ngủ mà cũng lại không giống.

Kiều Nghệ thấy vậy, nhớ ra từ sáng sớm cô đã lôi kéo hổ mẹ ngưng tụ thành khiên băng, vừa rồi còn cố sức vận chuyển con mồi lên lầu nên có lẽ lúc này hổ mẹ đã mệt mỏi rồi, vì vậy cô không hề làm ầm ĩ nữa mà yên lặng nằm sấp bên cạnh hổ mẹ.

Có lẽ là vì hổ mẹ không quen thấy hổ con không làm ầm ĩ nên còn mở mắt ra liếc nhìn nhóc con nhà mình một cái, Kiều Nghệ đối diện với ánh mắt của nó còn nghiêng đầu bày ra tư thế ngoan ngoãn.

Hổ mẹ: "..."

Ừm, nhóc con không nghịch ngợm cũng rất tốt, nó có thể nhân cơ hội này ngủ một lát.

Cũng may Kiều Nghệ không biết trong lòng hổ mẹ đang nghĩ cái gì, nếu biết chỉ sợ là cô sẽ khóc ngất ở trong nhà vệ sinh mất thôi.

...

Trận mưa lớn bất thình lình này liên tục kéo dài đã hai ngày ba đêm, nước mưa đục ngầu tràn hết vào tầng một biệt thự, Kiều Nghệ dè dặt bước chân xuống tầng dưới ngó xe, trông thấy nước ở tầng một đã ngập sâu tầm 5 cm.

Kiều Nghệ nhìn hồi lâu lại bắt đầu lo lắng, nếu mưa lớn cứ tiếp tục rơi xuống như vậy, nước tràn vào tầng một sẽ càng ngày càng nhiều, chờ đến khi mưa ngừng thì không biết phải mất bao lâu lượng nước đó mới rút được đây?

A đúng rồi, cũng không biết dị năng của cô có thể ngăn cản được nước mưa không nhỉ?

Kiều Nghệ vừa nghĩ như vậy vừa tiếp tục leo xuống.

"Rống?"

Lúc này hổ mẹ nhẹ nhàng rống lên một tiếng, có lẽ là đang hỏi cô muốn làm cái gì.

"Grào grào..." Không có gì đâu mẹ ơi grào, con chỉ đi xuống thử xem có dùng được dị năng không thôi, sẽ không có nguy hiểm nào đâu!

Hổ mẹ cụp mắt nhìn hổ con mấy giây rồi đứng dậy đi theo.

 


Bình Luận (0)
Comment