Chương 319
Kiều Nghệ gật gù đắc ý nhìn cây non mini, vẫn khó mà tưởng tưởng nổi đại thụ biến dị lại biến thành thế này. Cô dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào một cái lá của nó, lại thấy nó không vui né đi, còn muốn tấn công Kiều Nghệ, nhưng lại đổi thành khẽ cọ cọ vào móng vuốt của hổ trắng nhỏ dưới “ánh mắt nguy hiểm của người nào đó”.
Ôi, vì tinh hạch, cái giá mà bổn cây bỏ ra thật sự nhiều quá đi mất!
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, đây là chuyện gì xảy ra thế?
Thẩm Chi Hủ cầm chậu hoa trở về phòng, hai con hổ trắng theo sát sau lưng anh, hổ mẹ không tò mò về cây non mini lắm, Kiều Nghệ thì khác, cô nhìn nó chằm chằm.
“Ngao Ngao rất tò mò hửm?” Thẩm Chi Hủ đặt chậu hoa xuống, những cành cây mảnh của cây non mini thoải mái xòe ra.
Đúng thế đúng thế.
Kiều Nghệ vội vàng gật đầu lia lịa.
Lúc này, hổ mẹ ghé lại gần chậu hoa, dùng móng vuốt đẩy đẩy cành của cây non mini, chỉ thấy nó thoáng cái đã cứng ngắc ở không trung, hoàn toàn không còn thoải mái như vừa rồi nữa.
Còn biết mềm nắn rắn buông ha.
Thẩm Chi Hủ thầm xì một tiếng trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu khi trông thấy hổ trắng nhỏ nhìn chăm chú cây non mini không chớp mắt. Anh bế hổ trắng nhỏ mập hơn một vòng vào lòng, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu, anh làm gì đó?
“Grừ grừ...” Anh có biết tại sao đại thụ biến dị lại biến thành như vậy hay không?
Thẩm Chi Hủ nghe âm thanh gừ gừ của hổ trắng nhỏ, ngón tay thon dài đều đặn đùa nghịch lỗ tai cô.
“Thật ra tôi cũng cũng rõ tại sao đại thụ biến dị lại thành ra như thế, điều duy nhất tôi biết là sự biến hóa của nó có liên quan đến thức tỉnh dị năng.”
Anh chưa từng chạm trán thực vật biến dị có trí khôn, càng chưa từng tiếp xúc thực vật biến dị mọc chân biết chạy, cho nên anh thật sự không biết lý do vì sao nó lại biến thành thế này.
Ơ?
Thậm chí ngay cả Người đẹp ốm yếu cũng không biết tại sao đại thụ biến dị thành ra như vậy sao?
Kiều Nghệ ngạc nhiên không thôi, đánh giá Người đẹp ốm yếu từ trên xuống dưới.
Thẩm Chi Hủ nhìn ra thứ gì đó trong ánh mắt của hổ trắng nhỏ, tức giận cúi đầu cọ cọ vào đầu cô.
“Ngao Ngao thật sự cho rằng tôi biết hết mọi thứ à?”
“Grừ grừ...” Chẳng lẽ không phải hở?
Ngay cả nằm mơ mà Người đẹp ốm yếu cũng có thể nằm mơ thấy mật ong do bầy ong biến dị sản xuất có tác dụng kỳ diệu, còn không thể mơ thấy tại sao đại thụ biến dị sẽ như vậy hay sao?
“Ngao Ngao, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi.”
Chẳng qua anh dựa vào ký ức kiếp trước mới biết được nhiều hơn người ngoài một chút thôi.
Không hiểu tại sao, Kiều Nghệ cảm thấy giờ phút này tâm trạng của Người đẹp ốm yếu không ổn lắm, vì thế cô chủ động tựa sát vào lòng anh, nhẹ nhàng cọ vào lòng anh.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh đừng tự coi nhẹ mình, anh đã rất giỏi rồi!
Nếu như không có Người đẹp ốm yếu, cô và hổ mẹ gặp phải nhiều hiểm nguy như vậy cũng chưa chắc có thể rút lui an toàn được nha!
Người đẹp ốm yếu đúng là cứu tinh của bọn họ.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, liền dùng sức dụi dụi vào Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ bị hổ trắng nhỏ cọ đến mức lồng ngực căng lên, anh tranh thủ liếc nhìn cây non mini, thấy nó không dám nhúc nhích khi hổ trắng lớn chạm vào, trong lòng chế nhạo.
“Ngao Ngao, sau này đại thụ biến dị sẽ đi theo chúng ta, em có vui không?”
Vui chứ!
Kiều Nghệ rút đầu ra khỏi lồng ngực của Người đẹp ốm yếu, khẽ gật đầu.
“Grừ grừ...” Có điều đại thụ biến dị tiêu hao nhiều tinh hạch quá đi, không thể để nó ăn không thôi!
“Grừ grừ...” Nó phải làm đối tác huấn luyện cho chúng ta!