Chương 326
Đâu có!
Rõ ràng tối nào cô cũng ngủ cùng Người đẹp ốm yếu mà!
Kiều Nghệ phản bác lại trong lòng, nhưng cô nhìn Người đẹp ốm yếu như vậy lại mềm lòng một cách đáng xấu hổ. Cô suy nghĩ một hồi, chủ động duỗi móng vuốt ra.
“Grừ grừ...” Bỏ đi bỏ đi, cho anh sờ, cho anh sờ đó!
Thẩm Chi Hủ biết nghe lời nắm lấy móng vuốt lông xù của hổ trắng nhỏ, vân vê một lúc mới đổi tư thế của hổ trắng nhỏ, để cô ngồi xổm trên đùi mình, sống lưng tựa vào trước ngực mình.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu này, anh làm gì đấy?
“Ngao Ngao, để tôi dạy em cú đấm hổ hổ.”
Kiều Nghệ: “...”
Cú đấm hổ hổ cái quái gì, rốt cuộc hôm nay Người đẹp ốm yếu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cao Hoằng Khải: “...”
Anh ta càng sợ hãi hơn, luôn cảm giác bản thân nhất định sẽ bị giết người bịt đầu mối.
Kiều Nghệ đang định phàn nàn, hai tay của Người đẹp ốm yếu đã nắm lấy móng vuốt cô làm động tác vung cú đấm. Cô bất lực rồi, để mặc cho anh vung vẩy móng vuốt của mình như thể đời chẳng còn gì lưu luyến.
Bỏ đi, con người do bản thân mình nuôi, chỉ có thể cưng chiều thôi.
(Cao Hoằng Khải: Ăn cơm chóa, à không, cơm hổ mà cũng áp lực quá![Lau mồ hôi, lau mồ hôi])
...
“Đội trưởng, cô có biết những kho lương thực khác của thành phố Hải Á ở nơi nào không?” Dương Bội Doanh nhớ đến chuyện xảy ra ở kho lương thực lần trước, vẫn còn nghĩ lại mà rùng mình.
“Ừ, lúc trước tôi tìm được bản đồ thành phố Hải Á ở thư viện thành phố Hồng Diễn, chúng ta đi theo lộ trình trên bản đồ là có thể tìm được những kho lương thực khác của thành phố này.”
Dương Bội Doanh nghe nói vậy thì kinh hãi không thôi, nghĩ đến thu hoạch ở kho lương thực lần trước, cô ta có chút mong đợi về tình hình của những kho lương thực khác.
“Đội trưởng, ba trăm mét phía trước có trận chiến.”
Bỗng nhiên Phù Nhã Vấn mở miệng nói.
“Trận chiến như thế nào?” Trình Dao siết chặt tay lái, Triệu Tư Trạch cũng cảnh giác.
“Là... Trận chiến giữa dị năng giả và động vật biến dị!”
Dị năng giả và động vật biến dị ư?
Trình Dao xoay chuyển suy nghĩ, căn dặn cô ta: “Thông báo cho đám người Lý Văn Bân, chúng ta qua đó xem tình hình trước.”
“Vâng!”
Mấy người Lý Văn Bân nghe thấy lời nói của Phù Nhã Vấn, anh ta không chút nghĩ ngợi lập tức đi theo. Cao Hoằng Khải thì liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ im lặng vừa nhẹ nhàng vuốt ve hổ trắng nhỏ đang mơ màng buồn ngủ, thấy anh gật gật đầu, lúc này mới theo sau.
“Ngao Ngao mệt rồi à?” Thẩm Chi Hủ khẽ khàng hỏi.
Kiều Nghệ không muốn trả lời Người đẹp ốm yếu.
Cô đúng là mệt mỏi thật, có điều là mệt… Tâm.
Nghĩ đến cú đấm hổ hổ mất mặt không thể tả kia, cô thật sự muốn vung nó vào trên mặt Người đẹp ốm yếu, ai bảo anh làm vậy với mình.
“Tiểu Uyển, đi nhanh đi!”
Trong một mảnh sương mù mịt mờ, một người đàn ông cao lớn lôi người phụ nữ mặc đồng phục chiến đấu ở bên cạnh, bảo cô ta mau chóng rời khỏi.
Mái tóc ngắn của người phụ nữ tung bay, trên gương mặt tươi cười tràn đầy không cam lòng.
“Chúng ta đã mất nhiều người như vậy, tôi không cam lòng!”
“Không cam lòng thì thế nào? Đám súc sinh này thật sự quá nhiều rồi, dị năng của tôi cũng sắp chịu không nổi. Bây giờ chúng ta rời đi trước, để rừng xanh đó sợ gì không có củi đốt!” Người đàn ông nói xong bèn hét lên với người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa ở một bên: “Đường Vũ! Đưa đội trưởng rời đi!”
Người phụ nữ tên là Đường Vũ đồng ý, kéo người phụ nữ tóc ngắn chạy đi.
Bọn họ vừa mới chạy được mấy bước, sương mù trắng xóa xung quanh lập tức tản ra, đập vào mắt chính là một đám chuột biến dị có đôi mắt đỏ như máu.
Chuột biến dị có cơ thể to mập, dáng vóc lớn bằng một con mèo trưởng thành. Chúng nó kêu chít chít loạn xạ, không có sương mù ngăn chặn liền nhanh chóng vọt về con người gần nhất.
“Mau lên, bảo vệ cho mấy người đội trưởng đi đi!” Người đàn ông giận dữ quát ầm lên, dẫn đầu nhặt con đao thép lên rồi xông về phía trước.