Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 329

Chương 329
Trình Dao cẩn thận quan sát sắc mặt của cô ấy, thấy không giống như cô ấy giả vờ thì bắt đầu tán thưởng dị năng giả nữ này, cũng đồng ý một cách thoải mái.

“Được, tôi tên là Trình Dao, không biết tên của cô là gì?”

“Lâm Tiêu Uyển.”

Mấy dị năng giả sau lưng cô ấy cũng nói ra nên của họ.

Trình Dao gật đầu với từng người một, sau đó quay đầu lại thông báo mấy tiếng với Lý Văn Bân. Anh ta hội ý, cầm lấy bộ đàm kể rõ tình hình với Cao Hoằng Khải và đám người Lý Tông Húc.

Trong chiếc xe đã cải tạo lại, Kiều Nghệ vốn đã ngủ rồi, nhưng giọng nói của Lý Văn Bân đột nhiên vang lên đánh thức cô. Cô theo bản năng cọ cọ vào lòng Người đẹp ốm yếu, lên tiếng hỏi.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, xảy ra chuyện gì thế?

“Chúng ta gặp phải bầy chuột biến dị.”

Hả? Bầy chuột biến dị á?

Cơn buồn ngủ của Kiều Nghệ lập tức bay sạch, cô mở to hai mắt nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy liền kể lại cặn kẽ những chuyện đã xảy ra trước đó.

Kiều Nghệ nghe xong, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Một kho hàng đầy chuột biến dị, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rùng mình.

“Ngao Ngao sợ à?”

Lần này Kiều Nghệ không gắng gượng chống đỡ nữa, sợ sệt gật gật đầu.

“Đừng sợ, đến lúc đó để cây non đi theo em, để nó xua đuổi chuột biến dị giúp em.”

Kiều Nghệ vừa nghe đã cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói hình như rất có lý, cũng chẳng còn kinh sợ như vậy. Cô nằm trong lòng Người đẹp ốm yếu, lại lần nữa tìm một tư thế thoải mái, chuẩn bị ngủ nướng tiếp.

(Cây non mini: Trước đây là người đấu tập, bây giờ là côn đồ, cây non hết hy vọng QAQ.)

***

Sau khi thu thập xong tàn cuộc, đám người Lâm Tiêu Uyển dưới sự hướng dẫn của Phù Nhã Vấn tạm thời dừng chân ở một nhà dân.

Đường Vũ đỡ Lâm Tiêu Uyển đang hơi mệt mỏi xuống xe, trong lúc lơ đãng cô ấy liếc mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đột nhiên ngẩn ngơ, cô ấy dừng bước vội vàng quay đầu lại nhìn.

Lâm Tiêu Uyển chú ý tới hành động bất thường của Đường Vũ, vừa mới chuẩn bị hỏi cô ấy bị sao vậy, thì lại nghe thấy Đường Vũ kinh ngạc hét lên.

“Thẩm, Thẩm Chi Hủ!”

Thẩm Chi Hủ dừng bước, vô thức quay đầu lại nhìn người vừa mới gọi tên mình, anh nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục tác chiến, buộc tóc đuôi ngựa.

Trông rất xa lạ, anh không quen người này!

Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Chi Hủ, anh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đuổi theo hổ trắng nhỏ.

Nhưng không ngờ Kiều Nghệ cũng rất tò mò về người vừa mới gọi tên Người đẹp ốm yếu này. Cô ngẩng đầu, nhìn Người đẹp ốm yếu bằng đôi mắt tròn màu lam nhạt xinh đẹp.

“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, đây là người nào vậy?

Thẩm Chi Hủ nhìn thấu sự nghi ngờ của hổ trắng nhỏ, lắc đầu nói.

“Tôi không quen.”

Nhưng anh vừa nói xong thì Đường Vũ đã vội vã đi tới, dường như là không thể tin được, nhìn Thẩm Chi Hủ từ trên xuống dưới.

Thẩm Chi Hủ không thích người khác nhìn chằm chằm mình như vậy, anh cũng nhìn thẳng vào mặt cô, chân mày nhíu lại lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, khi nghe thấy cô gái trẻ xa lạ gọi tên mình bằng giọng điệu hưng phấn.

“Thẩm Chi Hủ? Thật sự là cậu sao, cậu vẫn còn sống?” Đường Vũ không ngờ rằng sau tận thế mình vẫn có thể gặp lại Thẩm Chi Hủ, đặc biệt là nhìn thấy anh sống rất tốt, hoàn toàn không bị tận thế tra tấn không ra hình người.

Giọng điệu quen thuộc của người phụ nữ khiến những người ở xung quanh đều âm thầm quan sát tình hình ở nơi này, nhưng Thẩm Chi Hủ lại càng mất kiên nhẫn hơn.

“Cô là ai?”

Nụ cười trên mặt Đường Vũ cứng đờ, thậm chí còn lộ ra một chút lúng túng.

“Cậu … Có phải trước kia cậu từng học ở trường trung học cơ sở số 2 thành phố Phù Quang không?”

Trường trung học cơ sở số 2 thành phố Phù Quang sao?

Thẩm Chi Hủ lục tìm ở trong ký ức của mình được một đoạn ngắn có liên quan đến ngôi trường này, đó là nơi mà anh đã học ba năm cấp 2 ở thành phố Phù Quang.

 


Bình Luận (0)
Comment