Chương 331
Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng lớn đi xuống, anh không muốn nói chuyện với Đường Vũ nữa, ôm hổ trắng nhỏ đi vào nhà ở của mình.
Sau lưng anh, là dáng vẻ lưu loát của Đại Bạch, cùng với thực vật biến dị được bao bọc trong chậu hoa, có khả năng tự mọc chân để di chuyển.
Tổ hợp này trông vô cùng kỳ lạ khiến người hiểu biết rộng như Lâm Tiêu Uyển cũng sững sờ hồi lâu.
“Tất cả những thứ này là do anh ta nuôi sao?” Lâm Tiêu Uyển nhỏ giọng nói,
“Ừm.” Người trả lời cô ấy chính là Trình Dao.
“Mẹ kiếp, đại ca à, người này mạnh thật đấy.” Chu Minh Hùng đứng ở trong bóng tối không nhịn được giơ ngón cái lên, nhìn theo bóng lưng Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt hâm mộ.
Người có thể vừa nuôi động vật biến dị, vừa nuôi thực vật biến dị, người như vậy coi như đã đạt tới đỉnh cao của cuộc đời rồi đúng không?
Lư Thư Lãng từ chối cho ý kiến, xoa xoa cằm, càng tò mò về thực lực của Thẩm Chi Hủ hơn.
Gã ta tin rằng nếu Thẩm Chi Hủ không có thực lực mạnh mẽ thì sao có thể để thực vật và động vật biến dị đi theo mình được?
Ánh mắt Lư Thu Lãng lóe lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết dị năng của Thẩm Chi Hủ ở cấp bậc gì không?”
Chu Minh Hùng lắc đầu: “Tôi không điều tra được, cũng chưa từng nhìn thấy Thẩm Chi Hủ ra tay bao giờ.”
Chu Minh Hùng nói xong thì lại càng cảm thấy Thẩm Chi Hủ thâm sâu khó lường.
Lư Thu Lãng giống như có điều gì suy nghĩ, trong lúc vô tình nghĩ tới Trương Tuệ Ninh, người có thể điều khiển bầy ong biến dị, chẳng lẽ dị năng của Thẩm Chi hủ chính là điều khiển động thực vật biến dị sao?
Như vậy có phải quá nghịch thiên rồi không?
Trong lòng Lư Thu Lãng càng nghi ngờ, càng để ý tới Thẩm Chi Hủ hơn.
***
Sau khi vào nhà ở, Thẩm Chi Hủ tùy ý lựa chọn một căn phòng ở tầng hai, nói với Cao Hoằng Khải không cần chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ, rồi đóng cửa không ra ngoài nữa.
Đường Vũ thấy vậy nghĩ tính cách lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ sau nhiều năm không gặp vẫn không có gì thay đổi, thậm chí càng lạnh lùng hơn trước.
Cô ấy nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của đối phương khi nhìn mình, thì trong lòng có hơi buồn bã.
Lâm Tiêu Uyển cảm nhận được sự buồn bã của cô ấy, khẽ dùng cùi chỏ đụng vào cánh tay cô ấy: “Tiểu Vũ, cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi vẫn ổn.” Đường Vũ nở nụ cười vui vẻ.
Lâm Tiêu Uyển thở phào nhẹ nhõm, lại nhân cơ hội hỏi: “Cô… Cô quen người đàn ông kia sao?”
Người đàn ông kia trông rất đẹp trai, nhưng không hiểu sao Lâm Tiêu Uyển lại cảm thấy rất khó gần, thậm chí còn cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm.
“Tôi biết.” Đường Vũ ngừng một lát: “Nhưng cậu ấy không biết tôi.”
Lâm Tiểu Uyển dường như đoán được điều gì đó, nên không hỏi thăm nữa.
Ở bên trong phòng, Kiều Nghệ nhàm chán nhìn Người đẹp ốm yếu đang thu dọn, cô nghĩ tới cô gái tên Đường Vũ vừa này, muốn tán gẫu với Người đẹp ốm yếu vài câu.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, trước kia anh sống ở thành phố Phù Quang hở?
“Grừ grừ” Thành phố Phù Quang ở đâu dzạ?
Động tác dọn dẹp của Thẩm Chi Hủ dừng lại: “Ngao Ngao đói không? Em đợi một lát nhé, tôi thu dọn phòng xong thì sẽ đi làm đồ ăn cho em.”
Kiều Nghệ: “…”
Trong đầu cô không phải chỉ nghĩ tới việc ăn uống thôi đâu.
Kiều Nghệ đảo mắt, cảm thấy bản thân có thể đi xuống tầng nhìn Đường Vũ một chút, có lẽ có thể nghe được chuyện gì đó liên quan tới Người đẹp ốm yếu.
Nghĩ tới đây, cô thừa dịp Người đẹp ốm yếu đưa lưng về phía mình, cô dùng sức nâng người dùng móng vuốt mở tay nắm cửa, nhét đầu hổ tròn trịa qua khe cửa rồi lẻn ra ngoài.
Hổ mẹ lười biếng liếc mắt nhìn nhóc con nhà nó, nhưng cũng không đi theo sau.
Cây non mini thì lại biến mình trở nên giống cây con bình thường, cũng không cử động.
Ngược lại là Thẩm Chi Hủ khi phát hiện hành động của hổ trắng nhỏ, suy nghĩ trong khoảng thời gian này ở trên xe cũng hơi ngột ngạt, nên để cho cô đi ra ngoài cho thanh thản một chút cũng được, đợi đến lúc ăn cơm thì gọi hổ trở về.