Chương 338
Lư Thu Lãng nở nụ cười tươi rói: “Đội trưởng Trình, có phải cô hơi quá đáng rồi không?”
“Quá đáng á? Có sao? Đội ngũ của chúng tôi nhiều, dĩ nhiên cũng phải được phân nhiều hơn chứ. Cho dù phân theo khả năng, thì chúng tôi cũng phải được phần nhiều hơn.” Trình Dao nhìn về phía Thẩm Chi Hủ mang ý ám chỉ.
Lần này, Lư Thư Lãng không có cách nào phản bác lại, ánh mắt gã ta lóe lên, cuối cùng cũng đồng ý.
Lâm Tiêu Uyển thấy vậy, cũng muốn chen một chân vào liên minh này, cho nên chủ động nói: “Đội trưởng Trình, cô thấy chúng tôi có được không?
Lâm Tiêu Uyển biết bản thân không bằng đám người Lư Thư Lãng nên nói bổ sung thêm: “Chúng tôi cũng không cần nhiều đâu, một phần nho nhỏ là được rồi.”
Kể ra một phần nhỏ của kho lương thực cũng khá nhiều, cũng đủ để bọn họ mang về căn cứ Bình An để báo cáo kết quả công tác rồi.
Trình Dao nghĩ ngợi một lát, vô thức nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, lại nhìn thấy anh đã kéo hổ trắng nhỏ đến trước mặt mình từ lúc nào, lúc này anh đang cầm lược nhàn nhã chải lông cho hổ trắng nhỏ, hoàn toàn không hề để ý tới tình hình ở bên này.
“Được rồi, tôi đồng ý.”
Lâm Tiêu Uyển vô cùng mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn với Trình Dao.
Thẩm Chi Hủ ngước mắt nhìn bọn họ,m không còn hứng thú gì với kho lương thực nữa, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Ngao Ngao, em có muốn chúng ta đi ra ngoài một lát không?”
Kiều Nghệ đang rất thoải mái khi được Người đẹp ốm yếu chải lông, đột nhiên nghe thấy anh nói như vậy thì giật bắn mình.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, anh muốn đi đâu?
“Ở trong không gian của tôi không có nhiều quần áo lắm, chúng ta đi tới xưởng may quần áo xem một chút được không?”
Kiều Nghệ cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói quá nhiều, vội vàng gật đầu với anh.
“Grừ grừ” Được, được.
“Grừ grừ” Vậy chúng ta có nên nói với bọn họ không?
Kiều Nghệ liếc mắt nhìn về phía Trình Dao mấy lần.
Thẩm Chi Hủ biết ý của cô: “Khi nào trở về thì chúng ta nói sau.”
Được.
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, tiếp tục hưởng thụ dịch vụ chải lông của Người đẹp ốm yếu.
Sau khi thu dọn tàn cục xong, cây non mini run rẩy đưa tinh hạch cho Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ nhíu mày, đầu tiên là đeo găng tay vào, sau đó mới cầm lấy tinh hạch mà cây non mini đưa.
“Mi làm tốt lắm.” Thẩm Chi hủ đưa phần tinh hạch thuộc về cây non mini cho nó.
Cây non mini vô cùng vui vẻ, thân hình to lớn thoáng cái biến nhỏ, khôi phục dáng vẻ là lướt tinh xảo, nó cắm sâu bộ rễ của mình vào chậu hoa chứa đầy tinh hạch, sung sướng tới mức lá cây đều rung rinh.
“Grừ grừ” Mau tắm cho nó đi!
Kiều Nghệ thúc giục.
Thẩm Chi Hủ lắc đầu, dưới cái nhìn chăm chú của hổ trắng nhỏ, cây non mini được tưới nước, được người khác lấy khăn tắm ra nghiêm túc lau chùi những chiếc lá giống như ngọc kia.
Cây non mini: “…”
Lá cây của cây non mini bị một người nào đó cầm lấy, nó không dám động đậy, ngoan ngoãn để cho người nào đó lau sạch người cho mình.
“Anh Thẩm, anh đang làm gì vậy?”Trần Khải Lương lại gần, tò mò hỏi.
“Nó bẩn quá, nên tôi đang tắm cho nó.”
Trần Khải Lượng bừng tỉnh, cậu ta nghĩ thầm trong đầu anh Thẩm quả là người thích sạch sẽ, cậu ta nhìn lại bản thân mình bẩn thỉu vì chiến đấu, thì lại lặng lẽ cách xa anh một chút.
“Sau này mi moi tinh hạch xong, thì nhớ tự tắm rửa sạch sẽ cho bản thân nhé!”
Thẩm Chi Hủ cũng không muốn mỗi lần mình lại phải tắm rửa cho cây non mini, cho nên sau khi tắm rửa sạch sẽ cho nó xong thì để lại những lời này.
Cây non mini: ?
Nó không hiểu, nhưng nó vẫn nhớ kỹ.
Chỉ cần người nào đó không nhìn nó với ánh mắt đằng đằng sát khí, nó vẫn còn được cầm tinh hạch thì muốn nó làm gì cũng được.
“Grừ grừ” Tiểu Thụ Miêu có thể tự làm sạch bản thân được sao?
Kiều Nghệ nhìn cây non mini với vẻ nghi hoặc.
“Đừng nhìn nữa, chúng ta quay về xe thôi.” Thẩm Chi Hủ không cho hổ trắng nhỏ nhìn Tiểu Thụ Miêu nữa, quay đầu nói như vậy với cô.