Chương 345
Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, ngồi xổm người xuống, nhéo nhéo lỗ tai của cô.
“Những thứ này là do Ngao Ngao và Đại Bạch bắt được à?”
Đúng vậy!
Kiều Nghệ gật đầu, cuối cùng còn bổ sung.
“Grừ grừ” Không chỉ có bọn tôi, cây non mini cũng tham gia săn bắt.
Chỉ là tên nhóc này chỉ thích động vật biến dị, sau khi moi được tinh hạch thì ném thi thể sang một bên, quá lãng phí! Cho nên cô bảo hổ mẹ uy hiếp cây non, mới khiến nó đồng ý cuốn thi thể về.
“Ngao Ngao và Đại Bạch giỏi quá!” Thẩm Chi Hủ không để ý đến cây non mini.
Cũng may cây non mini cũng không cần người nào đó khen ngợi, từ từ thả con mồi xuống sàn nhà.
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng lớn, nó lập tức hiểu ý, dùng dị năng hệ băng đóng băng con mồi, sau đó anh thu chúng vào bên trong không gian.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu không cần chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi đâu, tôi ăn no rồi!
Kiều Nghệ ngồi xổm xuống, dùng móng vuốt sờ lên cái bụng nhỏ tròn vo.
Phần lông bụng của hổ trắng nhỏ trắng tinh, hơn nữa cô rất thích sạch sẽ, nhìn bồng bềnh mềm mại, xúc cảm rất tốt.
Thẩm Chi Hủ không nhịn được, duỗi tay sờ lên.
“Ngao Ngao ăn no rồi sao, phải đi lại một lúc, tiêu bớt cơm mới được.” Thẩm Chi Hủ thu tay lại, cười híp mắt nói với hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ: “...”
Được thôi, cô biết ngay mình không thoát được điều này mà.
Kiều Nghệ ỉu xìu đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy hổ mẹ, cái đuôi ve vẩy, chậm rãi ung dung đi theo phía sau nó.
Cây non mini vội vàng xem tinh hạch của mình, lần này không đi theo hai mẹ con hổ trắng nữa.
Thẩm Chi Hủ nhìn nó một chút, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Kiều Nghệ rời đi không bao lâu, Diệp Thắng Chí dẫn theo hai chị em Lưu Y Na tới.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy động tĩnh, nhìn bọn họ một lát, lúc đầu còn tưởng bọn họ tới tìm Trình Dao, nhưng ba người họ lại đi thẳng về phía anh.
Diệp Thắng Chí mỉm cười chân thành, nói với Thẩm Chi Hủ: “Tiểu Thẩm, tôi nghe nói hổ trắng nhỏ săn mồi mang về, không biết cậu muốn xử lý như thế nào?”
Thẩm Chi Hủ không thích quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Mấy người muốn làm gì, nói thẳng đi.”
“Là như vậy, chúng tôi muốn trao đổi con mồi với cậu.” Diệp Thắng Chí cười nói.
Trao đổi?
Thẩm Chi Hủ có mấy phần hào hứng, “Chú muốn trao đổi thế nào?”
“Chúng tôi có tinh hạch, còn có rau củ mới mẻ, Tiểu Thẩm cậu xem cậu muốn cái nào.”
Thẩm Chi Hủ động tâm.
Tinh hạch bọn họ không thiếu, chỉ thiếu rau củ.
“Tôi muốn rau củ, chú muốn trao đổi thế nào?”
Thấy Thẩm Chi Hủ có vẻ xiêu lòng, chị em Lưu Y Na đều rất vui vẻ, Diệp Thắng Chí cũng nhếch miệng cười nói: “Sản lượng rau củ ở thôn chúng tôi không nhiều, một cân rau củ đổi lấy ba cân thịt của cậu, cậu thấy có thể không?”
Trong căn cứ Hoài Long, rau củ còn quý hơn thịt, Diệp Thắng Chí đã tham khảo quy đổi của căn cứ Hoài Long rồi mới đến đây đề nghị.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, trả lời: “Bây giờ chú có thể cung cấp cho tôi bao nhiêu cân rau củ?”
“Mười cân.”
Thẩm Chi Hủ đánh giá một chút, trong không gian của anh không có không khí lưu thông, nên rau củ có thể bảo quản khá lâu, vì vậy không do dự đồng ý với Diệp Thắng Chí.
Thế là lúc mẹ con hổ trắng về, các cô đã được thưởng thức nước ép cà rốt tươi mới.
Hổ mẹ không thích, nếm thử một miếng rồi không uống nữa, chỗ còn lại đều bị Kiều Nghệ uống hết, thấy vậy Thẩm Chi Hủ cười mãi không thôi.
Mà Kiều Nghệ biết Người đẹp ốm yếu trao đổi rau củ với người dân thôn Đường Hà, âm thầm khen ngợi anh.
Có Diệp Thắng Chí mở đầu, hôm sau trời vừa sáng những thôn dân khác cũng tranh nhau tới chen lấn muốn đổi thịt với Thẩm Chi Hủ, mãi đến khi trong không gian của Thẩm Chi Hủ không còn con mồi để đổi, các thôn dân mới hài lòng rời đi.
Thẩm Chi Hủ thu rau củ quả không kiểm kê chủng loại, lúc này nhàn rỗi, nhìn thấy bên trong không gian có khoai tây, trong nháy mắt nghĩ đến mấy món liên quan đến khoai tây.