Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 354

Chương 354
Không ngờ Thẩm Chi Hủ lại hiểu được, anh coi môi cười vui vẻ, không nhịn được, cúi đầu áp vào cái đầu đầy lông của hổ trắng nhỏ, xoa xoa mấy cái.

“Ngao Ngao tốt quá đi.”

Nếu như kiếp trước có thể gặp được Ngao Ngao, hẳn là anh sẽ không phải trải qua những tháng ngày đen tối không có ánh mặt trời kia đúng không?

Tâm trạng của anh lúc này giống như bị đổ gia vị, cảm xúc lẫn lộn.

Một lúc lâu sau anh mới hồi phục tinh thần lại, nghĩ thầm kiếp trước mình không gặp được Ngao Ngao cũng không sao, đời này anh có Ngao Ngao là đã đủ rồi.

Hành động bất thình lình của Người đẹp ốm yếu làm Kiều Nghệ đột nhiên sửng sốt, vô thức liếc nhìn Tạ Vân Nhã cách đó không xa. Có lẽ vì tức cảnh sinh tình nên cô ấy lại rơi nước mắt không ngừng.

Kiều Nghệ vô cùng xấu hổ, dùng móng vuốt đẩy mặt Người đẹp ốm yếu ra. Nào ngờ Người đẹp ốm yếu lại thuận theo rời đi, gương mặt còn cố ý cọ vào đệm thịt của cô.

Thế mà Người đẹp ốm yếu dám nói cô là keo con voi đấy, còn anh thì không dính cô dữ chưa?

Mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ nóng lên.

Thẩm Chi Hủ mỉm cười, nói với hổ trắng nhỏ: “Tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu, Ngao Ngao không phải lo lắng nhé.”

Hơn nữa, anh cũng muốn nhìn thử xem sở nghiên cứu của căn cứ Hoài Long đã làm ra ‘chuyện tốt’ gì ở căn cứ này. Bọn họ bắt Husky đi để làm trò nghiên cứu gì đây?

Thẩm Chi Hủ nghĩ vậy, nhìn về phía Tạ Vân Nhã.

Tạ Vân Nhã vội vàng lau khô nước mắt, mắt lộ vẻ mong đợi.

“Tôi có thể giúp cô, trong khoảng thời gian này cô hãy bí mật điều tra một chút chuyện của khu vực nghiên cứu."

Tạ Vân Nhã sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì bất chợt nói: “Chuyện Tiểu Hắc bị bắt có dính dáng đến khu nghiên cứu ư?”

Thẩm Chi Hủ không nói gì, coi như đồng ý.

Tạ Vân Nhã không dám tin: “Tại sao chứ? Tại sao người ở khu nghiên cứu lại muốn bắt Tiểu Hắc?”

Cô ấy không hiểu, nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt cười như không cười của Thẩm Chi Hủ thì trong đầu hiện lên những bộ phim Frankenstein đã từng xem, lập tức rùng mình vài cái.

“Tiểu, Tiểu Hắc sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Tạ Vân Nhã run rẩy hỏi.

Thẩm Chi Hủ không biết, vuốt ve lỗ tai hổ trắng nhỏ không trả lời.

Tạ Vân Nhã im lặng một lát, sau đó đứng dậy: “Cảm ơn Thẩm Chi Hủ, sau khi cứu Tiểu Hắc ra tôi sẽ báo đáp anh!”

Tạ Vân Nhã nói xong, chuẩn bị đi điều tra chuyện của khu vực nghiên cứu.

Trước khi đi, Thẩm Chi Hủ còn dặn dò cô ấy đừng đánh rắn động cỏ.

Tạ Vân Nhã không dám coi nhẹ chuyện liên quan đến Tiểu Hắc, bèn nặng nề gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

Sau khi Tạ Vân Nhã rời đi, Thẩm Chi Hủ mời hổ trắng nhỏ các cô ăn cơm.

Hổ mẹ không thèm để ý đến chuyện của Tạ Vân Nhã, ăn thịt ngon lành cành đào. Trái lại thì tinh thần của Kiều Nghệ rất không ổn.

“Ngao Ngao làm sao thế?”

Kiều Nghệ hoàn hồn, vô thức lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.

Thẩm Chi Hủ không tin cô, chỉ hơi động não là biết ngay hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ điều gì.

“Ngao Ngao đang nghĩ đến chuyện của khu nghiên cứu à?”

Sao, sao Người đẹp ốm yếu biết được hay zị?

“Cảm xúc của Ngao Ngao viết hết ra mặt rồi kìa, chẳng lẽ tôi lại còn không biết em đang suy nghĩ gì?”

Không, không rõ ràng đến thế chứ?

Kiều Nghệ vô thức đưa móng vuốt lên xoa mặt mình.

Dù sao cô cũng lông xù mà, anh nhìn ra biểu cảm kiểu gì vậy ta?

 


Bình Luận (0)
Comment