Chương 357
"Anh vừa trở về, có biết tình hình của nhiệm vụ thành phố Phong Tháp không?"
"Có nghe sơ qua."
Cố Hựu Kỳ biết rõ, anh ta im lặng mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi cũng tham gia nhiệm vụ thành phố Phong Tháp lần này."
Bỗng dưng, ánh mắt Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ đều dán chặt lên gương mặt của Cố Hựu Kỳ.
Cố Hựu Kỳ từng tham gia nhiệm vụ và sống sót trở về! Vận may tốt đấy!
Kiều Nghệ nghĩ như vậy.
"Có phải là rất bất ngờ khi tôi sống sót trở về không?" Cố Hựu Kỳ mỉm cười, nhưng nụ cười có ý nghĩa hơi phức tạp.
Thẩm Chi Hủ nheo nheo mắt, có hơi tò mò với nhiệm vụ ở thành phố Phong Tháp: "Tôi nhớ mang máng là lần này các anh tới thành phố Phong Tháp là vì đồ dùng chữa bệnh đúng không?"
"Đúng vậy, lần này chúng tôi tới bệnh viện Tư Hoài." Cố Hựu Kỳ dừng lại một lát rồi nói: "Chắc hẳn anh biết bệnh viện tư nhân Tư Hoài đúng không? Bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong nước."
Đuôi mắt Thẩm Chi Hủ nhướng lên, gương mặt tuấn tú để lộ vẻ đẹp sắc bén: "Đương nhiên là biết rồi."
Thì ra họ tới Tư Hoài, vậy thì hầu như toàn quân bị diệt cũng là bình thường.
"Quyết định tới Tư Hoài là do căn cứ cấp cao quyết định trước đây, ai biết thành phố Phong Tháp lại nguy hiểm như vậy. Trong thành phố không chỉ có zombie cấp cao, mà trong bệnh viện Tư Hoài còn có hàng trăm hàng ngàn con zombie chuột chiếm cứ! Đây là chỗ nguy hiểm nhất của toàn bộ thành phố Phong Tháp." Nghĩ tới tình cảnh bi thảm ngày đó, Cố Hựu Kỳ nhắm chặt hai mắt lại, khi mở ra thì đôi mắt có hơi hoe đỏ: "Vua zombie chuột không biết đã thức tỉnh dị năng gì mà né tránh được mọi sự thăm dò của dị năng giả hệ tinh thần. Chúng tôi bước vào Tư Hoài thì đã bị zombie chuột tấn công mãnh liệt, vô số dị năng giả chết ở Tư Hoài! Hầu như không có mấy người thoát được!"
Ngay cả bản thân Cố Hựu Kỳ khi dẫn theo mấy đồng đội chạy trốn cũng khô kiệt dị năng, nếu không phải sớm chuẩn bị tinh hạch bổ sung dị năng thì e là họ cũng đã chết ở Tư Hoài rồi!
Nghĩ đến chuyện này, đáy mắt Cố Hựu Kỳ hiện lên vẻ lo lắng.
"Người của khu nghiên cứu thì sao?"
Cố Hựu Kỳ rất bất ngờ khi Thẩm Chi Hủ hỏi như vậy, anh ta hơi sửng sốt rồi cười khẩy một tiếng: "Kể cũng lạ, rõ ràng người của khu nghiên cứu đều là yếu ớt nhất, nhưng số người sống sót đi ra lại nhiều nhất trong số những người sống sót!"
Cho nên anh ta có lý khi nghi ngờ rằng tất cả những điều này là âm mưu của khu nghiên cứu!
Cố Hựu Kỳ vô ý thức siết chặt nắm đấm.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ lướt qua quả đấm nắm chặt của Cố Hựu Kỳ, đáy mắt như cười mà không phải cười, anh suy nghĩ rồi tiếp tục nói: "Dọc đường đi, người của khu nghiên cứu có gì khác thường không?"
Cố Hựu Kỳ không nhịn được nhìn Thẩm Chi Hủ: "Có phải anh biết gì đó không?"
Thẩm Chi Hủ cười không nói, anh không có ý định trả lời Cố Hựu Kỳ.
Cố Hựu Kỳ đợi một hồi, cuối cùng anh ta không thể kiềm chế, chủ động mở miệng: "Tôi không biết đây có được tính là khác thường không nữa. Khi xuất phát thì người của khu nghiên cứu lái xe tải lớn, trong xe không biết chứa thứ gì mà rất kín đáo, hàng ngày chỉ có nhân viên nghiên cứu của khu nghiên cứu mới được vào."
"Xe tải lớn?" Thẩm Chi Hủ suy tư vuốt ve xương cổ tay.
"Đúng vậy." Cố Hựu Kỳ gật đầu nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, đáy mắt mang theo sự chờ mong mà ngay cả mình cũng không phát hiện ra. Nhưng chờ đợi đã lâu mà Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định nói tiếp.