Chương 37
...
Hôm nay, sau khi Kiều Nghệ và hổ mẹ ăn no uống đủ, bọn họ từ tốn xuống núi giải quyết đám zombie để thu gom tinh hạch.
Cũng không biết có phải là do ảo giác của Kiều Nghệ hay không mà cô phát hiện số lượng zombie ở dưới núi dường như đã ít đi rất nhiều, chẳng lẽ mấy ngày nay có người sống sót đi qua đây hay sao?
Lại nói tiếp, từ khi cô xuyên tới đây cũng chỉ thấy hổ mẹ và cả động vật trên núi, còn về phần con người thì cô chưa từng nhìn thấy một người nào, chẳng qua là… Với tình hình hiện tại của cô, không thấy tính ra lại là một chuyện tốt.
Sau khi bọn họ giải quyết sạch sẽ đám zombie dưới chân núi đã thu hoạch được năm viên tinh hạch không màu, Kiều Nghệ chia ba viên cho hổ mẹ, hai viên còn lại thì để dành cho mình.
Bọn họ hấp thu năng lượng trong tinh hạch xong, ai nấy đều sảng khoái thư thả trở về núi.
Bọn họ trở lại hang động, sắc trời đã tối đi trông thấy, chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng của ban chiều đang nhảy nhót trong bụi cỏ, núi rừng cũng quay về vẻ yên tĩnh vốn có, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót rảnh rang.
Kiều Nghệ quấy nhiễu đùa nghịch với hổ mẹ một hồi như thường lệ, đến khi cảm thấy mệt mỏi mới dựa vào người hổ mẹ, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Chỉ là khi cô vừa nhắm mắt lại đã nhạy cảm đánh hơi được một cảm giác nguy hiểm đang cận kề mãnh liệt, lông xù cả người trong nháy mắt dựng thẳng đứng.
Hổ mẹ cúi đầu liếm liếm bộ lông xù dựng đứng của cô, mắt hổ lạnh như băng nhìn ra ngoài hang động.
Trong bóng tối, đuôi hổ mẹ dựng thẳng, sau lưng cũng lặng lẽ cong lên, bày ra tư thế tấn công.
Trong hang động yên tĩnh bỗng nhiên có một luồng gió ập tới mang theo một mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Kiều Nghệ bắt được mùi này, bộ lông trên người cô trong nháy mắt thẳng đứng, theo bản năng phóng dị năng ngăn cách ra nhưng lại không ngờ hổ mẹ nhanh chóng nhảy ra ngoài ngay khi cái lồng sắp đóng lại.
"Grừ!!" Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy? Quay lại đây ngay!!
Kiều Nghệ thu hồi cái lồng bảo vệ rồi vội vàng đuổi theo hướng hổ mẹ rời đi.
Hổ mẹ là kẻ săn mồi đứng đầu trong thế giới động vật, tốc độ chạy của nó không phải là thứ mà Kiều Nghệ bây giờ có thể đuổi kịp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng dáng hổ mẹ lập tức biến mất trong bóng tối.
Tầm nhìn của Kiều Nghệ không bị bóng tối cản trợ mà lo lắng sốt ruột nhìn ngắm xung quanh, điều khiến cô bất an chính là không tìm thấy được bóng dáng của hổ mẹ, thính giác nhạy bén cũng không nghe thấy xung quanh có bất kỳ tiếng động nào, chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng tim đập đầy hỗn loạn của cô.
Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đã đi đâu vậy?
Vù vù…
Tiếng gió gào thét thổi qua.
Cơ thể dài gần ba mét của một con hổ trắng lớn giẫm lên bóng đêm chạy như điên trong rừng núi.
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này tất nhiên sẽ phát hiện phía sau con hổ trắng lớn kia còn có một người đang đi theo, thứ càng khiến cho người ta phải ngạc nhiên đó chính là tốc độ của người theo sau hổ trắng lớn cũng không chậm hơn nó là bao, vẫn luôn theo sát phía sau nó.
Lúc này, con hổ trắng lớn đang vụt chạy dường như đã cảm giác được cái gì đó, khiên băng tỏa ra hơi lạnh ngưng tụ phía sau nó.
Một giây sau, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, bề mặt khiên băng bị nứt ra theo hình mạng nhện, vốn dĩ người kia chỉ đi theo phía sau hổ trắng lớn nhưng không ngờ người nọ lại nhún mạnh lấy đà, định nhảy lên lưng hổ trắng lớn, khiên băng kịp thời xuất hiện ngăn cản hành động của người kia.
“Grào!”
Người nọ bị ngăn cản, không cam lòng gào thét một tiếng, nương theo ánh trăng mông lung mờ ảo, khuôn mặt của người nọ lộ ra.
Đây đâu còn là con người nữa, đây rõ ràng là một con zombie!
Quần áo trên người nó tả tơi, từ mặt đến cổ đã thối rữa triệt để, mắt trái đục trắng, mắt phải lồi ra treo lủng lẳng ở ngoài hốc mắt chuẩn bị rơi ra ngoài, thật đúng là kinh người.