Chương 372
Người đẹp ốm yếu ơi, làm sao bây giờ?
Cô nhìn về phía anh xin giúp đỡ.
Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu, ra hiệu bảo cô đừng sốt ruột. Anh cảm thấy tầng một và tầng hai dưới đất không quan trọng như vậy, trọng điểm chính là hai tầng cuối cùng kia.
“Ngao Ngao, em còn có thể nghe thấy âm thanh kia không?”
Có!
Kiều Nghệ gật đầu, lại nghiêm túc lắng nghe một lúc, biết nó cũng không phải truyền ra từ tầng một dưới lòng đất, ít ra còn phải xuống thêm chút nữa.
Không cần hổ trắng nhỏ trả lời, anh lập tức hiểu ý cô, bèn giơ tay lên xoa xoa đầu Kiều Nghệ, bảo cô đừng lo lắng.
Ninh Hương vào văn phòng xong thì không ra ngoài nữa, không còn cách nào, đám người Thẩm Chi Hủ chỉ đành đi dạo quanh tầng này. Trong thời gian đó, anh lặng lẽ ghi nhớ phân bố của tầng một dưới đất thật kỹ, định sau khi trở về sẽ vẽ lại rồi giao cho Cố Hựu Kỳ.
Bọn họ dạo quanh tầng này xong, lại quay trở về cửa thang máy.
Lần này không chờ bao lâu, một nhân viên nghiên cứu có quầng thâm mắt đen thui mệt mỏi tiến tới quẹt thẻ sử dụng thang máy. Bọn họ nhanh chóng nhân cơ hội đi theo sau lưng người này, rời khỏi khu vực nghiên cứu.
Lúc đám người đi ra, tiếng hát đã biến mất.
Mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ khó che giấu được vẻ mất mát.
Cô đã nói hôm nay phải tìm được người ca hát đó rồi, nhưng ai lại ngờ được vật cản lại tầng tầng lớp lớp chứ? Bọn họ mất nhiều công sức như vậy chỉ dạo quanh tầng một dưới đất một vòng, thậm chí còn có mấy phòng thí nghiệm đóng chặt cũng không thể vào được!
“Ngao Ngao đừng nản chí, chúng ta vẫn còn cơ hội mà.”
Thẩm Chi Hủ nhìn thấu vẻ thất vọng của hổ trắng nhỏ, dịu dàng an ủi cô.
“Grừ grừ...” Tôi biết, nhưng mà... Mấy người Tiểu Hắc và Nhan Dục Chương chờ nổi không đây?
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang lo âu về điều gì, mà anh thật sự không hề quan tâm Tiểu Hắc và Nhan Dục Chương cho lắm. Bởi anh biết dị năng giả hoặc là động vật biến dị bị sở nghiên cứu bắt đi cũng sẽ không bị bọn chúng giải quyết nhanh chóng, mà là phải bị chúng nghiên cứu thấu đáo, sau khi có số liệu đầy đủ mới có thể ra tay.
Thẩm Chi Hủ là người từng trải, vì thế mới biết rõ cách làm của sở nghiên cứu như lòng bàn tay.
“Chúng ta đi về trước thôi, dị năng của Ngao Ngao cũng tiêu hao gần hết rồi đúng không?”
Sau khi dị năng của hổ trắng nhỏ tăng lên cấp 5, cô có thể chống đỡ tấm chắn hai tiếng rưỡi. Chuyến đi này của bọn họ tiêu tốn gần hai tiếng, dị năng của cô chắc chắn đã hao hụt rất nhiều.
Vừa nghe Người đẹp ốm yếu nói như vậy, Kiều Nghệ thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, cộng thêm thức đêm khiến cơn buồn ngủ ập tới, cô há miệng ngáp một cái.
“Đi nào, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Kiều Nghệ gật đầu đồng ý.
Vừa về đến nhà, cô nằm trên đệm một giây đã chìm vào giấc ngủ.
Hổ mẹ đau lòng nhìn nhóc con, không dám quấy rầy đến cô, liền dè dặt tiến tới nằm sát bên cạnh nhóc con.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, đáy mắt thoáng hiện lên một tia đau lòng. Anh không ngủ tiếp, mà là vẽ lại phân bố của tầng một dưới đất trong khu nghiên cứu dưới ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp.
...
“Đại ca, gần đây ở lân cận căn cứ có nhiều zombie hơn, bên căn cứ đã tổ chức tiểu đội dị năng đi dọn dẹp rồi.”
Bên trong phòng sách, Ngũ Côn đang báo cáo tình hình những ngày qua của căn cứ Hoài Long cho Cố Hựu Kỳ.