Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 382

Chương 382
Vừa bước vào thang máy, bọn họ chứng kiến một nhân viên nghiên cứu cả người chồng chất vết thương liều mạng chạy về phía thang máy, dường như đang muốn chạy thoát khỏi nơi được coi là địa ngục này. Thế nhưng anh ta còn chưa chạy được bao xa thì cổ chân đã bị xúc tua dinh dính quấn chặt lấy. Một giây sau bỗng nhiên người anh ta bị hất văng lên, thân thể bị xúc tu quơ lung tung, nhiều lần bị vung vẩy đập vào vách tường, để lại vết máu rất sâu.

Thẩm Chi Hủ cười lạnh một tiếng, để hổ trắng nhỏ thu hồi lồng bảo vệ, quẹt thẻ công tác của Lương Tuấn Vĩ, mở cửa thang máy ra.

Nhân viên nghiên cứu còn chút tỉnh táo vừa nhìn thấy bọn họ, anh ta lấy hết toàn bộ sức lực hét lên: “Cứu, tôi! Cứu, cứu, tôi!”

Thẩm Chi Hủ ngoảnh mặt làm ngơ, dẫn theo hổ trắng nhỏ đi vào thang máy.

Cảnh tượng cuối cùng nhân viên nghiên cứu nhìn thấy trước khi chết là đôi mắt đen nhánh lạnh lùng vô tình của người đàn ông đẹp trai kia.

Kiều Nghệ không đồng tình với nhân viên nghiên cứu vừa rồi, nhưng cô tinh ý phát hiện từ sau khi Người đẹp ốm yếu đi vào tầng ba dưới lòng đất, cảm xúc của anh có gì đó không đúng lắm. Điều này khiến cô cảm thấy bất an, bèn từ từ tiến đến bên cạnh bắp đùi của Người đẹp ốm yếu, nhẹ nhàng cọ xát qua lớp vải.

“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, anh không sao chứ?

Cô vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "Ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra, bọn họ đối mặt với đám nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng ở bên ngoài.

"Các người, các người là ai?"

Thẩm Chi Hủ không cho bọn họ cơ hội tiếp tục nói chuyện, lưỡi đao không gian nhanh chóng bay ra, lúc này những nhân viên nghiên cứu đã bị mất mạng tại chỗ, máu tươi bắn tung tóe.

"Ngao Ngao đi thôi, chúng ta đi tìm chủ nhân của giọng hát."

Kiều Nghệ cẩn thận từng li từng tí né tránh thi thể trên mặt đất, đầu tiên cô nhìn thoáng qua Người đẹp ốm yếu, nhìn ánh mắt thản nhiên của anh, lúc này cô mới cùng hổ mẹ lần theo tiếng hát đi tìm chủ nhân của nó.

Tầng bốn dưới đất chắc chắn không phải phòng thí nghiệm, mà là nơi ở của nhân viên nghiên cứu, cho nên nơi này không có xác chết, cũng không có tiếng hét thảm, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Không lâu sau, Kiều Nghệ và hổ mẹ dừng lại trước một cánh cửa.

"Có phải nơi này không?" Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng dò hỏi.

Kiều Nghệ gật gật đầu, nhìn Người đẹp ốm yếu cầm thẻ công tác của Lương Tuấn Vĩ quét mở cửa căn phòng, cô không nhịn được nín thở.

"Vô dụng." Thẩm Chi Hủ quét lại mấy lần, thẻ công tác của Lương Tuấn Vĩ không thể mở cửa căn phòng này.

“Các người là ai?”

Bỗng dưng, một giọng nói hoảng hốt lo sợ vang lên, Thẩm Chi Hủ và những người khác nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy một nhân viên nghiên cứu cầm súng lục, nhìn chằm chặp bọn họ.

Thẩm Chi Hủ không sợ, ngược lại còn hứng thú nhìn bàn tay run rẩy đang cầm súng của anh ta.

"Cậu dám nổ súng không?"

Anh vừa mới nói xong, người nhân viên nghiên cứu kia sững sờ, chưa tới mấy giây bàn tay cầm súng lục của anh ta đã bị lưỡi dao không gian cắt ngang qua: “lạch cạch” một tiếng, bàn tay và súng lần lượt rơi đập trên sàn nhà.

Shhh…

Hành động bất ngờ của Người đẹp ốm yếu khiến Kiều Nghệ không khỏi lui lại phía sau nửa bước.

"Ngay cả nổ súng cậu cũng không dám, chắc cái tay đó cũng không cần nữa."

Nhân viên nghiên cứu bị đau đớn kịch liệt kích thích kêu rên thảm thiết, thấy người đàn ông này không thèm che giấu mà chế nhạo mình thì nghiến răng nghiến lợi dùng tay trái nhặt súng lên, bàn tay run rẩy giơ lên chĩa về phía Thẩm Chi Hủ.

 


Bình Luận (0)
Comment