Chương 386
Dương Nhu Trinh chỉ cảm thấy đây là chuyện hoang đường, càng cảm thấy bạn mình đã bị cái được gọi là viện nghiên cứu này tẩy não, trở nên điên cuồng!
Cô ấy muốn tìm tới cái chết, nhưng việc thức tỉnh năng lực tự lành khiến cô ấy lại thất bại lần nữa.
Hà Nguyệt Liên còn không biết xấu hổ lấy Học Xuyên để uy hiếp cô ấy, nếu như cô ấy không đợi ở đây, giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ thì cô ta sẽ khiến Học Xuyên chết không được tử tế.
Tận thế đã khiến cô ấy mất đi cha mẹ, chỉ còn một người thân duy nhất là Học Xuyên, cô ấy không muốn liên lụy tới Học Xuyên, cho nên chỉ có thể nghe theo lệnh của Hà Nguyệt Liên. Cô ta bảo làm gì thì cô ấy sẽ làm cái đó.
Những điều khiến cô không ngờ được rằng, người thân duy nhất của cô ấy, dù được Hà Nguyệt Liên hứa hẹn vẫn phải chết!
Hai chị em sinh đôi có cảm ứng tâm linh, thông qua đó cô ấy có thể cảm nhận được Học Xuyên chết ở dưới tay Hà Nguyệt Liên!
Vậy mà người phụ nữ đáng chết Hà Nguyệt Liên này còn giấu giếm cô ấy, không biết tìm ở đâu ra một người ngụy trang thành Học Xuyên để trấn an cô ấy.
Cô ấy không vạch trần chuyện này, thậm chí còn dùng chuyện này để làm tê liệt Hà Nguyệt Liên, bí mật sử dụng sức mạnh thức tỉnh sau khi thí nghiệm của Hà Nguyệt Liên thành công, dùng dị năng sóng âm để khống chế động vật biến dị tiến hành kế hoạch trả thù của mình.
Dương Nhu Trinh nghĩ tới những gì xảy ra ở trong quá khứ, khẽ siết chặt nắm đấm.
“Mọi người có nhìn thấy Hà Nguyệt Liên ở tầng ba không?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu.
Bả vai Dương Nhu Trinh hơi xệ xuống.
Kiều Nghệ lo lắng nhìn Dương Nhu Trinh.
“Grừ grừ” Chị không sao chứ?
Dương Nhu Trinh nghe tiếng của hổ trắng nhỏ thì ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Ngao Ngao có thể tới gần đây không?”
Kiều Nghệ gật đầu đang chuẩn bị đi qua đó, thì nghe thấy giọng của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao Ngao.”
Kiều Nghệ quay đầu lại nhìn anh, ý bảo anh đừng lo lắng, cô không cảm nhận được ác ý ở trên người Dương Nhu Trinh, hơn nữa cô cũng rất đau lòng cho chị gái xinh đẹp này.
Không lâu sau, Kiều Nghệ đi tới trước mặt Dương Nhu Trinh.
Dương Nhu Trinh nhìn thấy hổ trắng nhỏ lông trắng bóng mượt thì lại càng yêu thích hơn: “Ngao Ngao thật sự có linh tính.”
Cô ấy khẽ mỉm cười, muốn chạm vào hổ trắng nhỏ, nhưng khi liếc nhìn đôi bàn tay đã hình thành màng sau khi bị biến đổi thì vẻ mặt trở nên cứng đờ, ngay khi cô ấy vừa định thu tay lại thì hổ trắng nhỏ lại chủ động tiến đến nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay ướt át của cô ấy, trong đôi mắt tròn xinh đẹp kia không hề có bất cứ sự chán ghét nào.
Trong khoảnh khắc đó, chóp mũi Dương Nhu Trinh có hơi chua xót, hốc mắt cũng đỏ bừng: “Ngao Ngao ngoan quá.” Cuối cùng Dương Nhu Trinh không nhịn được, ôm lấy cổ hổ trắng nhỏ, nước mắt làm ướt lông của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng khóc của Dương Nhu Trinh, trong lòng vô cùng khó chịu, âm thầm mắng người của khu nghiên cứu một trận.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy một màn này thì khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, có thể tưởng tượng được hổ trắng nhỏ thích Dương Nhu Trinh như thế nào, anh chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu trong lòng.
Khoảng mười phút sau, Dương Nhu Trinh mới buông hổ trắng nhỏ ra.
“Cảm ơn Ngao Ngao.” Cô ấy nói xong thì nhìn về phía Thẩm Chi Hủ: “Anh có dao không?”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, lấy một thanh dao dài từ trong không gian ra, đẩy tới bên cạnh người Dương Nhu Trinh.