Chương 388
Lần đầu tiên Kiều nghệ sinh ra sát ý mãnh liệt đối với con người, cô cũng ghi nhớ cái tên “Hà Nguyệt Liên” mà Dương Nhu Trinh đã nói vào tận đáy lòng.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy như vậy, thì dùng cặm cọ cọ vào đầu của hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao đừng quá đau lòng, đây là lựa chọn của bản thân Dương Nhu Trinh.”
Kiều Nghệ dùng móng vuốt dụi dụi mắt rồi gào lên một tiếng.
“Grừ grừ” Người bệnh ốm yếu, tôi biết rồi.
“Grừ grừ” Chúng ta thiêu chị ấy đi, đây là tâm nguyện cuối cùng của chị ấy.
Thẩm Chi Hủ thấy tâm trạng của hổ trắng nhỏ đã bình bình trở lại, lấy xăng ở bên trong không gian tưới lên người Dương Nhu Trinh, rồi dùng bật lửa đốt.
Khi chạm vào ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.
Về phần cái đuôi cá màu trà kia cũng bị Kiều Nghệ đá đến một chỗ rất xa, không muốn thứ ô uế này làm ảnh hưởng tới tâm nguyện cuối cùng của Dương Nhu Trinh.
Sau khi làm xong hết tất cả những việc này, Kiều Nghệ mới đi tìm tinh hạch của Dương Nhu Trinh. Khi cô tìm được tinh hạch của Dương Nhu Trinh thì mới phát hiện đây là tinh hạch màu hồng nhạt hiếm có, cô vô cùng kinh ngạc vô thức dùng móng vuốt kích thích vài cái. Cô vừa mới định gọi Người đẹp ốm yếu, thì tinh hạch này dường như có ý thức của riêng mình, nguồn năng lượng của nó tự động chảy vào trong cơ thể cô.
Kiều Nghệ sợ hãi, muốn ném tinh hạch màu hồng nhạt này ra, nhưng năng lượng của tinh hạch này lại nhanh chóng chui vào bên trong cơ thể.
Cô xong đời rồi.
Kiều Nghệ biết tinh hạch không cùng thuộc tính thì không thể hấp thụ được, bây giờ tinh hạch của Dương Tinh Nhu lại bị cô hấp thụ một cách khó hiểu như vậy, giờ phút này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.
“Ngao Ngao em đang làm gì vậy?”
Thẩm Chi Hủ nhìn thi thể của Dương Nhu Trinh bị đốt thành than đen, xoay người lại thì phát hiện hổ trắng nhỏ đang ở trong góc không biết làm gì đó.
Kiều Nghệ nghe thấy giọng nói của Người đẹp ốm yếu thì nhăn nhó xù lông lên nhìn anh.
“Grừ grừ” Người đẹp, Người đẹp ốm yếu, hình như, hình như tôi gặp rắc rối rồi…
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ nhăn mặt như vậy, anh vừa chuẩn bị hỏi cô có chuyện gì vậy thì cặp mắt sắc bén đã phát hiện ra một nắm tro tàn ở bên cạnh móng vuốt của hổ trắng nhỏ.
Đó là tro tàn khi tinh hạch được hấp thụ!
Dù thế nào Thẩm Chi Hủ cũng không thể nhìn lầm được!
“Ngao Ngao, em hấp thụ tinh hạch của Dương Nhu Trinh à?” Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ lộ ra vẻ mặt hốt hoảng trước mặt hổ trắng nhỏ, anh vội vàng lao tới, ôm lấy hổ trắng nhỏ, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Không phải tôi đã nói tinh hạch không cùng thuộc tính thì không thể hấp thụ được ư? Tại sao Ngao Ngao lại hấp thụ tinh hạch của Dương Nhu Trinh? Tại sao em lại không nghe lời như vậy?”
Thẩm Chi Hủ vừa nói xong, lửa giận bùng lên, lần đầu tiên anh dùng lực đánh mạnh vào mông hổ trắng trắng nhỏ.
Hổ trắng nhỏ bị anh đánh vào mông thì vô cùng ấm ức.
“Grừ grừ” Tôi cũng không cố ý mà.
“Grừ grừ” Không phải tôi muốn hấp thụ nó đâu, nó tự chui vào trong người tôi chứ bộ! Bình thường khi tôi kích thích cách tinh hạch không cùng thuộc tính cũng không gặp phải tình huống này, ai biết được hôm nay lại...
Kiều Nghệ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có một số suy nghĩ khiến cô sợ hãi.
“Ngao Ngao bây giờ em cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Thẩm Chi Hủ đè nén sự tức giận trong lòng, lo lắng dò hỏi.