Chương 391
Thẩm Chi Hủ từng thấy dị năng giả và động thực vật biến dị hấp thu tinh hạch có thuộc tính khác nhau, hầu hết bọn họ đều nổ tan xác mà chết vì trong cơ thể không thể chịu được dị năng thứ hai. Người may mắn không chết thì cũng mất trí, chỉ có rất ít người chống chọi được, thuận lợi thức tỉnh loại dị năng thứ hai.
Như tình hình hiện tại của hổ trắng nhỏ thì không phải là loại thứ nhất, cũng không giống loại thứ hai, anh thật sự sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Grừ grừ ?" Người đẹp ốm yếu, anh đang nghĩ gì vậy?
Kiều Nghệ bị Người đẹp ốm yếu ôm chặt vào trong ngực, móng vuốt đầy đặn của cô đặt ở ngực của anh, cô vươn cổ ra, khéo léo cọ vào phần cổ lộ ra của anh.
Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, bất lực thở dài một tiếng rồi ôm hổ trắng nhỏ trở lại phòng khách.
"Ngao Ngao, bây giờ em cảm thấy thế nào?" Thẩm Chi Hủ vẫn không yên tâm.
Kiều Nghệ nghiêng đầu định nói không sao, nhưng để an toàn thì cô vẫn dò xét tỉ mỉ tình hình của mình, cũng không phát hiện có gì khác thường, lúc này cô mới lắc đầu trả lời Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ." Không cảm thấy gì cả.
"Thật không?" Thẩm Chi Hủ bán tín bán nghi, dùng tay sờ soạng thân thể hổ trắng nhỏ mấy lần. Lúc sờ đến chỗ riêng tư, hổ trắng nhỏ còn dùng móng vuốt cản tay anh lại, khiến anh vừa bất lực vừa buồn cười: "Đến lúc nào rồi mà Ngao Ngao còn xấu hổ hả?"
"Grừ grừ ?" Làm sao? Không cho hổ được xấu hổ hả? Người đẹp ốm yếu, đừng tưởng rằng anh tức giận thì anh có thể làm chủ nghĩa bá quyền nhé!
Kiều Nghệ yếu ớt phản bác.
"Không sao thật chứ?"
"Grừ grừ! " Thật thật! Thật hơn ngọc trai nữa!
Đôi mắt Kiều Nghệ kiên định nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, anh tức giận vò đầu hổ của cô: "Sau này còn dám làm như vậy nữa không hả?"
Kiều Nghệ ấm ức.
"Grừ grừ!" Đương nhiên là tôi không dám rồi! Nhưng tốt nhất sau này không được đụng đến tinh hạch kỳ lạ như vậy nữa...
Quá đáng sợ, tinh hạch đó như là có ý thức, năng lượng liều mạng chui vào trong cơ thể mình.
Kiều Nghệ sợ run người.
"Biết sợ rồi hả?" Thẩm Chi Hủ hừ một tiếng khi thấy hổ trắng nhỏ sợ hãi.
Lần này Kiều Nghệ không dám phản bác, bởi vì cô thật sự sợ hãi. Cô nịnh nọt rúc vào ngực của Người đẹp ốm yếu, cọ xát lung tung một trận.
Thẩm Chi Hủ cứ nhìn cô càn quấy như vậy một hồi lâu, lòng dạ hoảng loạn hôm nay cuối cùng cũng được nén xuống.
"Ngao Ngao còn nhớ tinh hạch của Dương Nhu Trinh màu gì không?" Thẩm Chi Hủ nhớ tới điều này nên hỏi.
"Grừ grừ!" Là màu hồng!
Còn là loại màu hồng nhìn siêu đẹp luôn, cô ở tận thế lâu như vậy cũng chưa từng thấy tinh hạch màu hồng!
Thẩm Chi Hủ lấy tất cả tinh hạch có thuộc tính từ không gian ra: "Có thể tìm được loại có màu sắc tương tự ở đây không?"
Kiều Nghệ liếc mắt qua, tinh hạch đủ mọi màu sắc nhưng không có màu hồng, thế là lắc đầu.
"Grừ grừ." Không có.
Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, anh cất tinh hạch vào lại không gian, bàn tay to lớn sờ đầu của hổ trắng nhỏ, mi tâm hơi nhíu lại.
"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, anh đang nghĩ gì vậy?
"Ngao Ngao đói bụng không?" Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, không muốn nghĩ ngợi chuyện này nữa nên đổi đề tài.
Kiều Nghệ lắc đầu.
"Grừ grừ!" Không đói bụng! Không đói bụng!
Đã muộn như vậy rồi, sao cô không biết ngại mà làm phiền Người đẹp ốm yếu được chứ? Cho dù đói bụng cũng phải nhẫn nhịn!