Chương 396
"Ngao Ngao, nhìn tay em kìa."
Sau một lúc lâu, giọng Người đẹp ốm yếu truyền đến, trong giọng nói dường như có sự phức tạp.
Gì cơ?
Kiều Nghệ không rõ cho lắm, nhưng vẫn nghe lời giơ móng vuốt lên, chỉ là thứ cô nhìn thấy cũng không phải là móng vuốt lông lá của mình, mà là bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đáng yêu.
Con ngươi Kiều Nghệ chấn động vào khoảnh khắc này. Trong phút chốc, dường như cô đã hiểu ra gì đó.
Cho nên việc cô biến thành em bé cũng không phải là mơ, mà là sự thật đúng không?
Dù đã nghĩ thông điểm mấu chốt nhưng Kiều Nghệ vẫn không dám tin. Cô lại điều động dị năng trong cơ thể một lần nữa, cọ cọ một lát, tầm mắt của cô có sự thay đổi. Cô vội vàng cúi đầu xem xét, quả thật thấy được móng vuốt lông lá của mình.
Cô biến thành người thật rồi!
Nhận thức này khiến Kiều Nghệ mừng rỡ, muốn biến thành người một lần nữa và nói niềm vui của mình với hổ mẹ, nhưng lúc này cô lại không biến lại được, tứ chi còn như hơi nhũn ra.
Cô sững sờ, nhanh chóng nghĩ đến đây cũng là di chứng khi tiêu hao dị năng quá mức.
Cũng đúng, cô mới thức tỉnh dị năng, không thể đổi tới đổi lui thường xuyên được.
Trong lúc ngơ ngác, Người đẹp ốm yếu ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lông lá của hổ trắng nhỏ.
"Ngao Ngao, em ổn chứ?"
Giọng của anh lộ ra vẻ thận trọng, sợ hổ trắng nhỏ không thể tiếp nhận việc mình biến thành người.
Thật ra Thẩm Chi Hủ cũng đã mất ngủ cả đêm vì chuyện này.
Cho dù anh hiểu sâu biết rộng, nhưng nhìn thấy loại chuyện biến thành người sống này vẫn kinh hãi một hồi lâu.
"Grừ grừ!" Tôi ổn lắm!
Đôi mắt tròn xoe của Kiều Nghệ sáng lấp lánh vì vui sướng.
"Grừ grừ." Tôi cảm giác hiện tại dễ chịu hơn.
Cô có thể biến thành người rồi!
Cô còn có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình với Người đẹp ốm yếu và hổ mẹ!
Cuối cùng không cần âm thầm chán nản vì không biết phải giao tiếp với người khác như thế nào nữa rồi!
Bởi vì vui vẻ nên đôi mắt Kiều Nghệ phủ kín một tầng hơi nước.
Thẩm Chi Hủ lại cho rằng hổ trắng nhỏ không thể chấp nhận được chuyện này, đau lòng ôm cô vào trong ngực, giọng nói thân thiết dịu dàng an ủi cô: "Ngao Ngao đừng khóc, em không thích biến người cũng không sao. Em nhìn xem, không phải em có thể biến trở lại ư? Chúng ta coi như chưa thức tỉnh dị năng này có được không?"
Người đẹp ốm yếu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?
Tôi đang vui đến phát khóc đây nè! Không phải là khóc vì khổ sở đâu!
Kiều Nghệ không hề nghĩ ngợi, cô vươn móng vuốt ra bịt kín miệng Người đẹp ốm yếu.
"Hửm?" Thẩm Chi Hủ hoang mang nhìn cô.
"Grừ grừ." Hừ, nói điều không hay, lần sau không cho phép anh nói như vậy nữa nha.(๐•̆ ·̭ •̆๐)
Dứt lời, Kiều Nghệ thoát khỏi ngực của Người đẹp ốm yếu, chợt sững người khi khóe mắt thoáng nhìn thấy quần áo trẻ em màu trắng mềm mại trên giường.
Chắc là lúc cô thức tỉnh dị năng biến thành người tối hôm qua, vậy quần áo này...
Lúc mình biến thành người là không một mảnh vải, quần áo trẻ em càng không thể do hổ mẹ thay cho mình. Người ở đây có thể làm được điều này chỉ có Người đẹp ốm yếu thôi, như thế chẳng phải đồng nghĩa là anh ấy đã thay quần áo cho mình ư?
Kiều Nghệ ý thức được khi bản thân bất tỉnh bị Người đẹp ốm yếu ‘nhìn thấy hết’, cho dù bây giờ cô biến thành người cũng vẫn chỉ là một bé con, không có gì để nhìn cả, nhưng tâm hồn cô lại là trưởng thành mà.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, mặt hổ của cô nóng bừng lên, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu một cái.
Trời ơi, cô không trong sạch nữa rồi!
(Kiều Nghệ: Chời ơi cú tui, cú tui, bị nhìn thấy hớt gòi (〃ノωノ)
Thẩm Chi Hủ: Trước sau gì cũng thấy được mà, nhìn trước cho đỡ bỡ ngỡ)