Chương 398
"Chạy trốn?"
"Tám chín mươi phần trăm."
Thẩm Chi Hủ khẽ xùy một tiếng, anh biết.
Ở kiếp trước, mấy lần anh truy sát Hà Nguyệt Liên cô ta đều may mắn trốn thoát, lần này cũng không ngoại lệ.
"Chúng tôi có nên đuổi theo không?"
"Đuổi theo? Đuổi về phía nào? Anh biết chúng định đi đâu không?"
Mấy câu hỏi liên tiếp của Thẩm Chi Hủ khiến Cố Hựu Kỳ trở tay không kịp.
"Vậy chẳng lẽ cứ để chúng ung dung ngoài vòng pháp luật sao?"Cố Hựu Kỳ hung hăng siết chặt nắm đấm, xương ngón tay vang lên răng rắc.
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn nắm đấm đang nắm chặt của anh ta, giống như cười mà không phải cười: "Bây giờ chuyện anh nên để ý không phải Hà Nguyệt Liên."
"Gì cơ?"
"Anh sẽ không cho rằng nguy cơ của căn cứ Hoài Long đã được giải quyết đơn giản như vậy chứ?"
Cố Hựu Kỳ sững sờ.
Kiều Nghệ cũng tò mò nhìn anh.
Nghe giọng điệu của Người đẹp ốm yếu, hình như anh biết gì đó?
"Diều hâu biến dị lần này là một kế hoạch của dị năng giả được Hà Nguyệt Liên cải tạo qua. Dị năng của cô ta cùng loại với sóng âm, có thể mê hoặc khống chế động vật biến dị cấp thấp, mục đích là để đồng quy vu tận với người của khu nghiên cứu. Hiện giờ lũ diều hâu biến dị đã được các anh dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên, những động vật biến dị chưa đi đến có thể sẽ quay trở lại nơi ở của nó sau khi tỉnh táo trở lại, nhưng còn những zombie bị động vật đột biến thu hút thì sao? Anh cảm thấy sau khi bọn chúng đánh hơi thấy căn cứ đầy hơi người này thì bọn chúng sẽ dửng dưng à?"
Cố Hựu Kỳ rất ít khi thấy Thẩm Chi Hủ nói một hơi nhiều lời dài như vậy, nhưng từng câu từng chữ Thẩm Chi Hủ nói đều đâm vào trái tim của anh ta.
"Nói cho cùng đều là do lũ điên của khu nghiên cứu này liên lụy!" Cố Hựu Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Chi Hủ từ chối cho ý kiến, cảm thấy thủ đoạn của Dương Nhu Trinh vẫn quá trẻ con. Nếu như là anh, anh ắt sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới.
Nhưng loại chuyện này anh đã làm rồi, không hứng thú làm lại lần thứ hai.
Khóe môi Thẩm Chi Hủ cong lên, khóe mắt nhìn lướt qua hổ trắng nhỏ, nghĩ thầm cả đời này nuôi hổ vẫn vui vẻ hơn. Loại chuyện hủy diệt viện nghiên cứu bẩn thỉu mệt nhọc này cứ để Cố Hựu Kỳ coi tiền như nước này làm là được rồi.
Cố Hựu Kỳ vẫn không biết bản thân đã được Thẩm Chi Hủ ‘sắp xếp’ rồi, anh ta bóp bóp nắm tay, tiếp tục nói: "Tôi sẽ đi bàn bạc việc này với Lương Hoài Tiền. Đúng rồi, chúng tôi còn cứu được không ít dị năng giả ở khu nghiên cứu dưới đất, anh bớt thời gian đi xem bọn họ nhé."
"Không đi."
Anh biết rõ rồi.
Cố Hựu Kỳ vuốt vuốt mi tâm: "Tốt xấu gì thì anh cũng là một trong những ân nhân cứu mạng của họ, đi xem cũng tốt mà."
Sợ Thẩm Chi Hủ vẫn không trả lời, anh ta nảy ra chủ ý, nhìn về phía hổ trắng nhỏ.
"Hổ trắng nhỏ, mi muốn đi xem con người mà mi cứu được không?"
Nhắc mới nhớ, nếu như không có hổ trắng nhỏ thì đúng là bọn họ không thể dễ dàng lẻn vào khu nghiên cứu dưới mặt đất như vậy.
Kiều Nghệ cân nhắc mấy giây, vừa gật đầu vừa đáp lại.
"Grừ grừ." Muốn, muốn, nhân tiện đi xem husky biến dị.
Cũng không biết con chó ngốc đó thế nào rồi, sẽ không bị người của khu nghiên cứu đày đọa đến không thành hình dạng chó chứ?
Kiều Nghệ lo lắng.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, ‘thâm sâu’ nhìn Cố Hựu Kỳ.
Cố Hựu Kỳ sờ lên mũi, nhếch miệng cười một tiếng.
"Vậy thì đi xem đi."
"Được! Họ đang ở bộ phận y tế, các anh tới đó là có thể trông thấy họ. Tạ Vân Nhã cũng ở đó."