Chương 400
"Đồ, xấu, xa!"
Đã lâu không nói nên phát âm ban đầu của Kiều Nghệ còn chưa chuẩn xác lắm.
Nụ cười Thẩm Chi Hủ cứng đờ, không dám tin những gì mình nghe thấy.
"Ngao Ngao, em nói chuyện ư? Lặp lại lần nữa được không?"
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ nên Thẩm Chi Hủ không để ý hổ trắng nhỏ nói cái gì, anh chỉ nhớ mang máng giọng nói non nớt mềm nhũn của cô, dường như có thể làm tan chảy lòng người.
Đôi mắt Kiều Nghệ xoay tròn không muốn mở miệng, lại thoáng nhìn hổ mẹ ở một bên đang nhìn thẳng vào cô, dáng vẻ muốn chạm vào nhưng lại không dám. Trong lòng cô mềm nhũn, chủ động duỗi bàn tay trắng nõn ra ôm lấy cổ của hổ mẹ, gương mặt mềm mại cọ vào bộ lông hơi cứng của hổ mẹ.
A!
Thật sự có hơi đau.
Nhưng không quá đáng ngại!
Ôi, bộ lông xù này!
Thật dày và nhiều lông!
Vẫn là mẹ của cô!
Kiều Nghệ hạnh phúc vùi mặt cọ mạnh vào người hổ mẹ. Hổ mẹ cũng không dám cử động, để mặc nhóc con ôm mình.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy hơi khó chịu khi bị phớt lờ.
"Ngao Ngao..."
Tôi cũng ở đây mà, sao em không tới ôm tôi thế?
Lỗ tai Kiều Nghệ khẽ cử động, nghe thấy giọng nói của Người đẹp ốm yếu thì liếc mắt nhìn anh.
"Ngao Ngao muốn ôm một cái không?" Thẩm Chi Hủ thấy cô nhìn lại, lập tức dang rộng hai tay.
Nhắc mới nhớ, mình ôm Ngao Ngao nhiều lần như vậy mà vẫn chưa từng ôm Ngao Ngao khi làm người, cần dùng bao nhiêu sức nhỉ?
Nhẹ có thể làm ngã Ngao Ngao không? Mạnh có thể làm đau Ngao Ngao không?
Thẩm Chi Hủ bối rối, thật sự không biết Kiều Nghệ còn nhớ chuyện cô bị anh nhìn thấy sạch, lúc này đang rất ghét anh.
Cô khẽ hừ một tiếng, rời khỏi cơ thể lông lá của hổ mẹ, muốn bò xuống giường.
"Ngao Ngao, em muốn làm gì?" Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, nhìn thấy cô dùng tứ chi bò qua bò lại trên giường như muốn xuống giường.
Nghe thấy giọng nói của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ càng lúng túng.
Tiêu rồi, làm hổ lâu quá nên cô không quen đi bằng hai chân!
Nhớ lại nửa năm trước cô không quen đi bằng bốn chân, thật vất vả để làm quen, bây giờ biến thành người thì lại không quen đi bằng hai chân!
Làm sao để che giấu sự xấu hổ này đây? Online chờ, gấp gấp gấp! (⸝⸝⸝ᵒ̴̶̷̥́ ⌑ ᵒ̴̶̷̣̥̀⸝⸝⸝)
Không ai có thể giải đáp sự quẫn bách của Kiều Nghệ, vẫn là Thẩm Chi Hủ bế cô lên, để cái mông nhỏ của cô ngồi ở trên cánh tay rắn chắc của anh.
"Ngao Ngao muốn xuống giường hả?"
Kiều Nghệ cố gắng bình tĩnh lại rồi gật đầu.
Với khoảng cách gần như thế, Thẩm Chi Hủ càng cảm thấy hổ trắng nhỏ đáng yêu hơn. Hai gò má trẻ em bầu bĩnh, còn có cặp mắt mèo màu lam nhạt có thể làm tan chảy lòng người, nếu cô có thể nói thì càng tốt hơn nữa.
"Ngao Ngao nói mấy câu tôi sẽ bế em xuống dưới, được không?"
Chẳng biết tại sao, bây giờ Thẩm Chi Hủ rất thích trêu chọc hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ: "..."
Người đẹp ốm yếu của cô có phải bị ai nhập vào không, sao lại trở nên xấu tính như thế?
Kiều Nghệ không nhịn được đưa tay lên bóp nhẹ gương mặt đẹp trai của Người đẹp ốm yếu mấy cái.
"Ngao Ngao đang trả thù tôi đấy à?" Thẩm Chi Hủ không tức giận mà cảm thấy rất thích thú, còn nghĩ tới lúc trước anh cũng làm như thế với hổ trắng nhỏ, thế là mỉm cười hỏi.
Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng rồi rút tay lại, đầu ngón tay lại vụng trộm vuốt nhẹ mấy lần.
Chà, cảm giác thật tuyệt!
Không hổ là Người đẹp ốm yếu với vẻ đẹp tự nhiên!