Chương 402
Đương nhiên, suy cho cùng vẫn phụ thuộc vào khuôn mặt!
Kiều Nghệ rất đắc chí lấy gương soi mình một hồi lâu, hổ mẹ cũng nổi lên sự tò mò mà lại gần, cái đầu to thò qua cái cổ nhỏ của nhóc con và cùng soi gương với cô.
Kết quả là trong gương lập tức xuất hiện một khuôn mặt nhỏ trắng nõn và một mặt hổ lông lá.
Trong lòng Thẩm Chi Hủ khẽ động, anh lại dùng polaroid chụp lại cảnh tượng này.
"Ngao Ngao học được tự luyến ở đâu vậy?" Thẩm Chi Hủ vừa hỏi vừa nhớ lại xem mình có từng tự luyến như thế trước mặt hổ trắng nhỏ hay chưa, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, vậy cô học được từ đâu nhỉ?
Ai cần anh lo hả?
Kiều Nghệ tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
"Đúng rồi Ngao Ngao, bây giờ em biến thành người rồi, có phải nên bố trí giáo dục sớm không?"
Kiều Nghệ cực kỳ hoảng hốt.
Chết rồi, sao Người đẹp ốm yếu vẫn nhớ đến việc này?
Người đẹp ốm yếu này quả thực rất xấu xa, muốn hại hổ mà!
"Không! Học!"Kiều Nghệ bật ra từng chữ một.
Ôi chao!
Hổ trắng nhỏ đúng là biết nói chuyện rồi.
Thẩm Chi Hủ hào hứng.
"Tại sao lại không học? Em xem Đại Bạch cũng đã học được nhiều như vậy, tương lai em muốn làm một con hổ không có văn hóa sao?"
Kiều Nghệ không khỏi trừng mắt với anh.
Ai không có văn hóa? Người đẹp ốm yếu mới không có văn hóa đó! Tốt xấu gì thì kiếp trước cô cũng là sinh viên! Nếu như không phải bất ngờ xuyên vào sách thì chắc chắn cô có thể lấy được bằng tốt nghiệp!
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ bịt kín lỗ tai, dáng vẻ "không nghe không nghe, con rùa tụng kinh".
*Không nghe không nghe, rùa tụng kinh: thuật ngữ lưu hành trên internet, ý chỉ từ chối nghe quan điểm của người khác, tỏ vẻ không muốn nghe người khác nói chuyện, cũng có thể hiểu là bảo người khác Im đi, đừng nói nữa.
Điều này làm Thẩm Chi Hủ buồn cười, nhưng cũng biết hổ trắng nhỏ không thích học nên anh cũng không ép buộc, chuyện này chỉ có thể tiến hành từng bước một.
Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Một con hổ trắng lớn lười biếng nằm trên đệm phơi nắng, ngồi bên cạnh còn một em bé mặc quần áo màu trắng, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang chải chuốt bộ lông óng ả của hổ trắng lớn.
Bởi vì dễ chịu nên sâu trong cổ họng hổ trắng lớn phát ra tiếng ùng ục ùng ục. Trong phòng bếp còn truyền đến âm thanh rất nhỏ, là người đàn ông đẹp trai đang đang bận rộn trong bếp, ngày tháng bình yên.
Không lâu sau, Kiều Nghệ chải lông cho hổ mẹ xong thì để ý thấy đôi trai tròn nhỏ của hổ mẹ thỉnh thoảng run lên, trong lòng khẽ động, hai bàn tay nhỏ nhắn đồng thời bóp bóp, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hổ mẹ đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở hai mắt ra, con ngươi màu lam nhạt rất giống bé con nhìn cô.
Kiều Nghệ đối mặt với hổ mẹ, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ma…”
Hổ mẹ sững sờ, mắt hổ hiện lên sự hoang mang.
Kiều Nghệ thấy thế thì chớp chớp đôi mắt màu lam nhạt, nói rõ cho hổ mẹ: "Mẹ, mama."
Theo tiếng bập bẹ của Kiều Nghệ, tai nhỏ của hổ mẹ trong lòng bàn tay Kiều Nghệ khẽ run lên, khiến nó cảm thấy ngứa ngáy.
"Mẹ đây, con yêu!"
Mama.
Con yêu.
Hổ mẹ suy tư, nhẹ nhàng rống lên một tiếng đáp lại.
Kiều Nghệ càng vui hơn, lặp lại hai chữ "mama" bên tai hổ mẹ hết lần này đến lần khác, trong âm sắc mềm mại là sự vui sướng rõ ràng.
Tâm trạng của hổ mẹ cũng bị nhóc con lây nhiễm, vui vẻ đến nỗi cái đuôi nhẹ nhàng vung vẩy trên sàn nhà.