Chương 410
“Thật là có cá tính.” Nhan Dục Chương lặng lẽ nói.
“Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không so được đấy.” Cố Hựu Kỳ cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng, nhiệm vụ lần này anh ta cũng sẽ tham gia, như vậy là có thể biết Thẩm Chi Hủ thức tỉnh dị năng gì rồi.
……
Trở lại chỗ ở, Thẩm Chi Hủ lấy ra một vài tinh hạch màu sắc hiếm thấy cho hổ trắng nhỏ xem.
“Ngao Ngao, tinh hạch của Dương Nhu Trinh có màu gì?”
Những tinh hạch có màu sắc hiếm thấy như màu bạc, màu trắng ngà, màu vàng nhạt, nhưng lại không có màu hồng nhạt.
Kiều Nghệ lắc lắc đầu.
“Ngao ngao…” Đều không phải những màu sắc này.
“Ngao Ngao biến thành người đi rồi nói cho tôi nghe xem tinh hạch của Dương Nhu Trinh có màu gì nhé.”
Kiều Nghệ gật đầu rồi nhảy lên giường chui vào trong ổ chăn để thay quần áo.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy mà buồn cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Thật là một cô nhóc ngại ngùng.
Một lát sau, Kiều Nghệ đã thay quần áo xong, nhưng mà không có quần lót, cô cảm thấy không thoải mái khi phía dưới ‘trống rỗng’.
Kiều Nghệ phớt lờ sự không thoải mái này mà dùng chân trần đi đến bên Người đẹp ốm yếu.
Lúc này Thẩm Chi Hủ phổ cập kiến thức cho cô: “Tới đây, tôi dạy em phân biệt chút màu sắc, đây là màu bạc, đây là màu trắng, còn đây là…”
“Hồng nhạt!”
“Ngao Ngao ngốc, đây là màu vàng nhạt.”
“Anh mới ngốc, tôi nói là tinh hạch của Dương Nhu Trinh màu hồng nhạt!”
“Hồng nhạt? Ngao Ngao có chắc là không nhìn lầm không?” Thẩm Chi Hủ ngẩn ra, tinh hạch màu hồng nhạt rất hiếm thấy, kiếp trước khi ở còn trong viện nghiên cứu anh đã từng nhìn thấy vài viên, nhưng vẫn không biết chính xác đó là dị năng gì nên cứ đặt ở trong không gian, bây giờ hổ trắng nhỏ lại nói với anh rằng…Tinh hạch của Dương Nhu Trinh là màu hồng nhạt?
“Đương nhiên rồi.” Kiều Nghệ phồng hai má trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu, tức giận nói: “Tôi không có bệnh mù màu, đương nhiên là biết màu hồng nhạt thế nào! Đây, anh xem, đây chính là màu hồng nhạt.”
Kiều Nghệ dùng ngón tay mũm mĩm của bản thân chỉ hoa văn màu hồng nhạt trên quần áo.
“Ngao Ngao thật lợi hại.” Thẩm Chi Hủ khen ngợi, tiện đà nói: “Sao Ngao Ngao nhận biết được màu sắc vậy, có thể nói cho tôi biết không?”
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, vô tội mà nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nói: “Hiện tại Ngao Ngao cũng không phải hổ, còn cần dùng chiêu giả ngu ấy với tôi à?”
Đôi mắt Kiều Nghệ chột dạ mà đảo qua đảo lại, nhưng cô vẫn không mở miệng.
Thẩm Chi Hủ thấy cô không chịu nói thì cũng không ép hỏi, chỉ là trong lòng anh có mất mát, hàng mi xinh đẹp rủ xuống, nhìn trông có hơi đáng thương.
Kiều Nghệ nào chịu được khi nhìn thấy Người đẹp ốm yếu như vậy, đôi tay nhỏ sờ sờ gương mặt của Người đẹp ốm yếu.
“Tôi …Sẽ nói cho anh biết.”
“Hử?” Thẩm Chi Hủ cố gắng kìm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên.
“Tôi sinh ra đã biết rồi.”
Những chuyện này là do đời trước Kiều Nghệ đã học được, kiếp này cô sinh ra đã có ký ức, vậy không phải là mới sinh ra đã biết rồi sao? Cô nói như vậy cũng không tính là lừa gạt Người đẹp ốm yếu nhỉ.
“Sinh ra đã biết?” Thẩm Chi Hủ nhíu mày.
Kiều Nghệ thấy vậy giơ tay vuốt thẳng đôi mày của anh: “Đúng vậy.”
Thẩm Chi Hủ chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hổ trắng nhỏ, trông cô không giống như là đang nói dối.
Thôi vậy, tận thế có lắm điều kỳ lạ, Ngao Ngao là động vật biến dĩ, có sự đặc biệt cũng là chuyện bình thường.