Cứu với! Bớ người ta, xác chết vùng dậy! ლ("꒪д꒪")ლ
Con hổ cô đây sắp bị ôm đến nghẹt thở rồi đây này!
Phản ứng đầu tiên của Kiều Nghệ chính là liều mạng giãy giụa, ai ngờ người bị sốt cao đến mức hoàn toàn mất đi ý thức lại có sức lực còn lớn như hổ dữ nữa. Cô càng vùng vẫy thì lực ôm lấy cô lại càng chặt, không chỉ thế mà người đàn ông kia còn vùi mặt vào cổ cô, vô thức cọ cọ.
Kiều Nghệ tê liệt cả người, nghĩ thầm “Anh không thấy đau mặt à”? Hổ trông thì toàn lông là lông đấy, nhưng trên thực tế lông của chúng rất cứng, có sướng như khi cọ vào lông mèo đâu? (;¬_¬)
À mà không đúng, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ chuyện này, cô phải nhanh chóng tránh thoát khỏi vòng tay của anh mới đúng!
Kiều Nghệ lại giãy ra nhưng đúng lúc này, người đàn ông đang ôm lấy cô bỗng nhiên run lên không ngừng, anh vùi mặt thật chặt vào bộ lông trên cổ cô, còn mơ hồ phát ra tiếng nói.
"Lạnh..."
"Lạnh quá..."
Kiều Nghệ nghe thấy vậy thì dừng động tác giãy giụa lại, không thể không thừa nhận cô có chút mềm lòng nên mới không cựa quậy nữa, tùy ý để người đàn ông ôm lấy mình sưởi ấm.
Cũng may, sau khi cô ngưng ngọ nguậy, lực tay của người đàn ông cũng dần dần thả lỏng, không để cô phải tiếp tục khó chịu nữa.
Người đàn ông nọ cứ nằm trên mặt đất như vậy, trong ngực còn ôm một chú hổ con thân dài chưa đến nửa mét, mặt anh cứ như không cảm nhận được đau đớn mà chôn sâu vào trong bộ lông ở cổ bé hổ con, ra sức hấp thụ hơi ấm.
Kiều Nghệ im lặng nhìn trời, không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Ai bảo cô mềm lòng hả?
Kiều Nghệ suy nghĩ lung tung, đột nhiên, hai tai tròn nhỏ trên đầu run lên vài cái, cô nghe thấy có tiếng động cơ xe hơi bèn không chút nghĩ ngợi phóng dị năng ngăn cách ra, cái lồng vô hình bao lấy một người một hổ ở bên trong.
Không bao lâu sau, một chiếc xe bọc thép chậm rãi tiến vào tầm nhìn của Kiều Nghệ, vốn tưởng rằng chiếc xe bọc thép này sẽ đi vượt qua bọn họ, hướng về phía đám người Đặng Diệc đã rời đi lúc trước. Nhưng lại không ngờ, đến khi chỉ còn cách bọn Kiều Nghệ tầm bốn, năm mét, chiếc xe bọc thép dừng lại.
Kiều Nghệ cho rằng bọn họ đã phát hiện ra cái gì đó, cái đuôi của cô dựng thẳng, con ngươi co lại thành một chấm nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào xe bọc thép.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông cao gầy mặc áo gió màu đen bước xuống từ ghế lái phụ của xe bọc thép, ngũ quan người này đoan chính, trên sống mũi còn đeo một cặp kính viền bạc, trong tay cầm một thứ thiết bị mà Kiều Nghệ không biết tên di chuyển qua lại trái phải không biết đang tìm cái gì.