Chương 422
Anh nhận lấy máy sấy tóc trong tay cô đúng lúc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngủ thôi.”
“Ừ.” Kiều Nghệ mềm nhũn đáp một tiếng, sau khi bò lên giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mơ đẹp.
Hổ mẹ cũng nhảy lên giường sau nhóc con, dán sát vào bên cạnh cô giống như người bảo vệ.
Chiếc giường lớn bị hai mẹ con chiếm giữ, Thẩm Chi Hủ không hề để ý lấy một chiếc giường đơn từ trong không gian ra đặt ở bên cạnh. Bày biện giường xong xuôi, anh đứng dậy đi tới mép giường, vén tóc rơi trên gò má hổ trắng nhỏ ra rồi nhìn gương mặt ngủ say của cô, khẽ khàng nói câu chúc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, mấy người Thẩm Chi Hủ ăn sáng xong liền lên đường.
Lần này, Kiều Nghệ không biến thành hình dạng hổ nữa, mà là đường đường chính chính dùng thân thể con người đi trên đường trong căn cứ Hoài Long. Mái tóc màu tuyết của cô có chút bắt mắt, cho nên Người đẹp ốm yếu đã cho cô đội một chiếc mũ bucket cho trẻ em, trên lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ, trong đó đựng đồ ăn, còn có tinh hạch để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.
Kiều Nghệ sờ sờ dây an toàn của cái ba lô nhỏ, cô không nhịn được bụm miệng cười khi nhớ lại dáng vẻ hận không thể nhét một nửa đồ trong không gian vào cái ba lô nhỏ này của Người đẹp ốm yếu. Cuối cùng, cô vẫn sợ anh phát hiện, bèn liếc mắt len lén nhìn Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh, lại thấy anh nhìn thẳng, có lẽ không phát hiện ra động tác nhỏ của mình.
Bọn họ tìm được chiếc xe đã được cải tiến của mình trong bãi đậu xe của căn cứ Hoài Long, Thẩm Chi Hủ bế hổ trắng nhỏ vào thùng xe sau, sau đó mới leo lên ghế lái.
“Chuẩn bị lên đường rồi, mọi người ngồi yên nhé.”
“Biết rồi.”
Kiều Nghệ dựa vào hổ mẹ, đặt ba lô nhỏ sau lưng ra trước người mình, mở khóa kéo lấy ra một hộp sữa bò nguyên chất. Cô không uống mà là đặt ở một bên, định chờ lát nữa bản thân khát rồi mới uống.
Thẩm Chi Hủ lái xe ra khỏi căn cứ Hoài Long, chỉ chốc lát sau đã trông thấy đám người Cố Hựu Kỳ.
Bọn họ tới không sớm không muộn, lúc đến nơi đã có mấy tiểu đội dị năng rồi. Anh nhìn thấy mấy người quen thuộc ở trong đó, chẳng hạn như Trình Dao, anh Trần, Tạ Vân Nhã và Husky biến dị, cùng với Lư Thu Lãng của thành phố Hồng Diễn.
Thẩm Chi Hủ chỉ nhìn lướt qua là dời ánh mắt đi, không có ý định tiếp tục nói chuyện cũ.
Cố Hựu Kỳ cũng nhìn thấy anh, chậm rãi bước tới.
“Anh tới rồi à?” Anh ta hỏi.
Thẩm Chi Hủ gật đầu.
“Ăn sáng chưa?”
Anh tiếp tục gật đầu.
Dáng vẻ không nói lời nào của anh khiến Cố Hựu Kỳ cảm thấy buồn cười. Anh ta liếc nhìn chỗ ghế phụ lái, không thấy cục cưng hổ trắng nhỏ của anh, không nhịn được hỏi: “Hổ trắng nhỏ đâu?”
“Ở đằng sau.”
Anh ta bừng tỉnh, không hỏi lại nữa mà chỉ nói: “Tôi đã xây dựng tiểu đội Báo Thù.”
Những lời này đã thu hút sự chú ý của Thẩm Chi Hủ, ánh mắt của anh cuối cùng cũng chịu nhìn về phía Cố Hựu Kỳ: “Bọn họ ra ngoài rồi ư?”
“Ừ, ra ngoài rất nhiều, cũng đã gia nhập vào tiểu đội Báo Thù của chúng tôi.”
Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt ồ một tiếng, tỏ vẻ mình biết rồi.
“Anh thì sao, có muốn tham gia hay không? Tôi cho anh làm đội trưởng một lần được chứ?”
Lời nói vừa dứt, Cố Hựu Kỳ đã thấy Thẩm Chi Hủ hời hợt nhìn lướt về phía mình, anh ta không đoán ra cảm xúc nơi đáy mắt của anh.
“Tôi không có hứng thú.”