Chương 425
Kiều Nghệ giãy giụa không thoát được, cuối cùng từ bỏ, để mình bị hổ mẹ áp chế giống như cá muối.
Dọc trên đường đi, đám người Cố Hựu Kỳ cũng đang dọn dẹp zombie dọc đường, vào giữa trưa, anh ta ra lệnh dừng xe nghỉ ngơi.
Lúc này, Kiều Nghệ đã biến trở lại hình dạng con người, đội mũ bucket xong xuôi.
Cô thấy rất nhiều người đều xuống xe, liền dè dặt hỏi Thẩm Chi Hủ: “Người đẹp ốm yếu ơi, tôi có thể xuống xe không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Có lẽ là anh nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của hổ trắng nhỏ, ngón tay cong lên nhẹ nhàng xoa xoa gò má mềm mại mũm mĩm của cô như đang an ủi: “Em đừng sợ, có tôi ở đây.”
Kiều Nghệ đối diện với đôi mắt đen nhánh điềm tĩnh của Người đẹp ốm yếu, lòng dạ bất an chẳng hiểu sao lại bình tĩnh trở lại.
Sau khi Thẩm Chi Hủ xuống xe thì đi tới thùng xe sau, thấy hổ trắng nhỏ đang lề mà lề mề tựa như đang do dự điều gì đó, anh dứt khoát duỗi tay ra bế người lên.
Cô nhất thời không để ý, hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy cổ Người đẹp ốm yếu.
“Người đẹp ốm yếu, anh làm gì đó? Dọa chết tôi rồi.”
“Tôi bế em xuống.” Con ngươi màu đen của Thẩm Chi Hủ ngậm ý cười, đặt hổ trắng nhỏ xuống đất.
Hổ mẹ cũng nhảy xuống một cách dễ dàng.
Anh liếc nhìn cây non mini vẫn đang ngụy trang thành cây non bình thường ở trong xe, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: “Mi ở bên ngoài cũng không cần cải trang đâu.”
Cây non mini vừa nghe thấy thế, vui vẻ đến mức lá cây cũng run rẩy. Tiếp đó, bộ rễ của nó bò ra khỏi chậu hoa, cành cây cuốn lấy chậu lạch bạch bước xuống thùng xe.
Trong đoàn xe đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, tin tức kia thật đúng là cực kỳ chấn động.
Cố Hựu Kỳ nghe xong tin này cũng chạy đến. Anh ta cả kinh đến mức suýt chút nữa con ngươi lòi cả ra khi hấy Thẩm Chi Hủ đã lấy bếp lò ra nhóm lửa hâm nóng bánh bao và đứa trẻ đội mũ bucket ngoan ngoãn khôn khéo đứng dựa vào bên cạnh anh.
Anh ta bước nhanh tới, giọng điệu trông như trêu chọc, thực ra là đang thử thăm dò Thẩm Chi Hủ: “Tôi nghe nói anh dẫn theo một đứa trẻ con, vốn tưởng rằng là lời đồn đại, không ngờ anh thật sự dẫn một đứa nhỏ theo tới.”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy giọng nói của anh ta lại xem như không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không hề ngước lên.
Cố Hựu Kỳ không nản lòng mà tiếp lời: “Không giới thiệu một chút cho tôi hả?”
Dứt lời, anh ta nhìn về phía đứa nhỏ bị mũ bucket che đi không thấy rõ mặt mũi: “Bạn nhỏ à, chào em nha, anh tên là Cố Hựu Kỳ, em có thể gọi anh là anh Cố.”
“Xin chào, Cố Hựu Kỳ.”
Giọng nói của trẻ con hồn nhiên vừa mềm mại, đã rất lâu rồi anh ta chưa nghe thấy âm thanh non nớt như vậy, tâm trạng ngẩn ngơ một lúc. Thế nhưng sau khi anh ta nhận ra đứa nhỏ gọi mình bằng tên đầy đủ, mà không phải là anh Cố, trong lòng Cố Hựu Kỳ bối rối.
“Bạn nhỏ không được gọi tên đầy đủ của anh đâu, lại đây, gọi anh là anh Cố đi.”
“Cố Hựu Kỳ.”
Anh ta lại lần nữa lúng túng, có cảm giác giống như tại sao đứa con nít này cũng khó chơi như Thẩm Chi Hủ vậy.
Cố Hựu Kỳ không nhịn được nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, lại bất ngờ khi nhìn thấy mặt mày anh tràn đầy vẻ hài lòng.
Cố Hựu Kỳ: ???
Cái quái gì thế? Là mình mù mắt nhìn nhầm rồi à?
Thế nhưng Thẩm Chi Hủ quả thực rất hài lòng, Ngao Ngao cũng chưa gọi tôi là anh đâu, dựa vào cái gì mà gọi đàn ông xa lạ bên ngoài là anh chứ? Ngao Ngao làm tốt lắm.