Chương 427
Hóa ra là cô tự đặt cho mình.
Vô hình trung, Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhưng những thắc mắc mới lại ập tới: “Vậy vì sao trước kia em không nói cho tôi biết?”
Nếu như không có một màn ngày hôm nay, có lẽ anh cũng không biết hổ trắng nhỏ đã tự đặt một cái tên như vậy cho bản thân cô.
Thẩm Chi Hủ buồn bực mím chặt môi.
Kiều Nghệ lại nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Anh cũng không hỏi mà!”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Nói rất có lý, anh lại không có cách nào phản bác.
Nhưng...
“Ngao Ngao biết tôi tên là gì không nào?”
“Thẩm Chi Hủ chứ gì!”
Hổ trắng nhỏ trả lời rất nhanh, điều này ít nhiều gì cũng làm cho Thẩm Chi Hủ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
“Vậy tại sao Ngao Ngao không cùng họ với tôi?”
Câu hỏi này khiến Kiều Nghệ lập tức trợn to mắt, không dám tin nhìn Người đẹp ốm yếu, dáng vẻ kia như thể anh đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó vậy.
“Người đẹp ốm yếu à, anh thật xấu xa, lại muốn lợi dụng tôi!”
Trong lòng Thẩm Chi Hủ từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi, không biết vì sao mình lại thành lợi dụng hổ trắng nhỏ rồi?
Thẩm Chi Hủ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lại thấy hổ trắng nhỏ giận dỗi, bèn kiên nhẫn hỏi: “Vì sao tôi lại lợi dụng em?”
Kiều Nghệ nghe nói thế, đôi mắt lại trợn to lần nữa, thậm chí còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào Người đẹp ốm yếu: “Tôi coi anh là con sen, anh lại muốn làm cha tôi!”
Anh suýt chút nữa tức đến bật cười, hai tay duỗi ra véo hai gò má của hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao đang nghĩ bậy bạ gì đó, tôi mới không có đứa con gái hư như em đâu.”
“Tôi hư chỗ nào?” Kiều Nghệ bất mãn kéo tay của Người đẹp ốm yếu ra: “Rõ ràng là Người đẹp ốm yếu anh hư, còn muốn để tôi cùng họ với anh nữa!”
“Tôi chăm sóc em lâu như vậy, cùng họ với tôi cũng không việc gì đúng chứ?” Trong lòng Thẩm Chi Hủ nghĩ như vậy, với lại con người mà hổ trắng nhỏ gần gũi chỉ có mình, phản ứng đầu tiên sẽ nghĩ cô đặt tên phải dùng họ của mình mới đúng?
“Không nghe, không nghe, tôi ứ nghe được gì hết.” Kiều Nghệ dứt khoát bịt kín tai, thậm chí còn nghiêng đầu đi không nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Đúng là đồ xấu xa.” Bàn tay của anh đặt lên đỉnh đầu hổ trắng nhỏ, cách cái mũ bucket nhẹ nhàng xoa xoa: “Không cùng họ với tôi cũng chẳng sao, chỉ có điều tại sao Ngao Ngao lại muốn dùng cái họ Kiều này hả?”
Dọc đường bọn họ đi qua, hình như chưa từng gặp được người sống sót nào họ Kiều.
Tất nhiên là bởi vì viện trưởng họ Kiều, những đứa nhỏ không có ai nhận nuôi đều cùng họ với viện trưởng rồi!
Trong lòng Kiều Nghệ trả lời như vậy, nhưng ngoài mặt lại nói: “Tôi thích.”
Được rồi, cô vui vẻ là được.
Anh không xoắn xuýt chuyện này nữa, đưa bánh bao đã hâm nóng xong cho hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ nhận lấy bằng hai tay, ngao ngao cắn một miếng bánh bao, nếm được nhân bánh toàn là thịt heo rừng thì hạnh phúc đến mức híp mắt lại.
Ăn uống no say xong, Kiều Nghệ xoa xoa cái bụng phình to như trống của mình, lần này không cần Người đẹp ốm yếu dặn dò, cô đã tự động đứng lên đi đi lại lại ở lân cận để tiêu thực.
Hổ mẹ đã ăn no từ sớm, thấy nhóc con đi đi lại lại, nó cũng theo sát phía sau, vì thế những dị năng giả ở gần đó đều có thể trông thấy một con hổ trắng lớn đi theo sau lưng một đứa trẻ. Dáng vẻ của con hổ trắng lớn kia cực kỳ giống như thần bảo vệ của đứa bé.
(Thẩm Chi Hủ: Kiểu gì sau này cũng phải cùng họ thôi, ‘bà Thẩm’ à!)