Nặng, nặng quá đi mất! ┗|`O′|┛
Nhìn còn trẻ măng mà sao nặng như voi thế này, hàm răng sữa nhỏ bé yếu ớt của cô, grừ grừ, không biết có gãy luôn không nữa hu hu hu.
Không ai biết Kiều Nghệ phải tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực mới kéo được một người đang hôn mê bất tỉnh đến tận cửa hang động.
Sau khi cô thành công kéo người vào trong hang, Kiều Nghệ ngã bịch xuống đất như chó ăn bùn rồi nằm đó không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đời này không còn gì luyến tiếc.
Mệt quá, mệt quá đi mất, mệt đến mức muốn đầu thai luôn, cô thề sau này sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như thế này nữa, hàm răng sữa nhỏ bé của cô, grừ grừ, đau quá xá hu hu hu. (╥﹏╥)
Hy vọng ông trời nể mặt cô cố gắng làm việc thiện, phù hộ hổ mẹ của cô có thể bình an trở về!
***
Trăng treo trên đỉnh đầu, ánh trăng mông lung mờ ảo chiếu xuống, khoác lên cho núi rừng yên tĩnh một tấm áo choàng màu bạc mờ mờ.
Lúc này, một tiếng kêu chít chít thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng khiến chim tước đang ngủ say phải vỗ cánh bay đi.
Dưới ánh trăng, một con hổ trắng nhỏ nhào về phía một con thỏ màu xám, hàm răng cắn chặt lấy cổ họng nó, chờ vài phút đồng hồ trôi qua, thỏ xám không giãy giụa nữa thì hổ trắng nhỏ mới dần dần thả lỏng lực răng.
May mắn thay, hàm răng sữa nhỏ yếu của cô vẫn có thể cắn nát cổ họng thỏ.
Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm, trong đệm thịt bật ra móng vuốt sắc bén, cắt bỏ lớp lông thỏ màu xám để lộ ra máu thịt bên trong, hưởng thụ bữa tối muộn hôm nay.
Cô vừa ăn vừa nghĩ đến người đàn ông còn đang nằm bất tỉnh trong hang động.
Ngoại trừ chiều nay anh động đậy ôm chặt lấy cô ra thì về sau, bất kể cô có cắn quần áo anh như thế nào, để lưng anh “gần gũi” với mặt đất như thế nào, đối phương cũng không vì đau đớn mà động đậy, thậm chí là tỉnh giấc.
Nếu không phải vì nhiệt độ trên cơ thể anh vẫn nóng đến kinh người, gương mặt cũng nổi lên vệt ửng hồng bất thường thì Kiều Nghệ thật sự cho rằng anh đã bị sốt đến mức không còn là người nữa rồi.