Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 450

Chương 450
Cố Hựu Kỳ đang chờ đợi những lời này.

“Vậy thì làm bữa tiệc thịt bò đi?”

“Hả?”

“Thịt bò viên, thịt bò nướng, thịt bò nấu canh…” Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy nước miếng của mình chảy ra rất nhiều.

Vào lúc này Kiều Nghệ mà không biết suy nghĩ của Cố Hựu Kỳ thì đúng là kẻ ngốc.

Mặc dù có đôi lúc cô và Cố Hựu Kỳ rất hợp nhau trong khoản ăn uống, nhưng không có nghĩa là cô sẽ giúp anh ta thỏa mãn ham muốn ăn uống mà khiến Người đẹp ốm yếu mệt nhọc.

Lúc này cô lườm Cố Hựu Kỳ một cái: “Hựu Kỳ, anh đừng có mơ mộng nữa!”

“Tiểu Nghệ à, em thương anh đi, anh chắc chắn em chưa từng ăn bữa tiệc thịt bò đúng không? Ăn ngon lắm đó.”

“Tôi không nghe anh đâu, tối nay tôi muốn ăn lẩu!”

Đúng vậy, lẩu! Tiết kiệm thời gian! Người bệnh ốm yếu sẽ không cảm thấy mệt!

Gương mặt tuấn tú của Cố Hựu Kỳ sa sầm xuống, những người ở bên cạnh Thẩm Chi Hủ quả thật không dễ đối phó như vậy.

Được rồi được rồi, lẩu thì lẩu vậy…

Ừm, anh ta cũng rất thích ăn lẩu!

Trong khi hai người còn đang thì thầm, Thẩm Chi Hủ đã chuẩn bị bún ốc xong.

Bún ốc là bán thành phẩm, nên Thẩm Chi Hủ không cần làm gì nhiều, chỉ cần bỏ nước sôi vào trong bún ốc, thêm gia vị là được.

Kết quả là, mùi bún ốc tràn ngập bên trong không khí, ngay cả đám người Nhan Dục Chương ở cách Thẩm Chi Hủ rất xa cũng phải nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.

“Mùi gì vậy? Sao lại thúi như vậy?”

“Đồ đần! Đâu có thúi! Đây là mùi bún ốc!”

“Đúng đúng đúng, bún ốc đúng là mùi bún ốc!”

“Gì cơ? Bún ốc? Đó không phải là đồ ăn có mùi rất thúi hả?”

“Hây da hây da, đã rất lâu rồi tôi không ăn bún ốc, không biết ở bên phía anh Thẩm còn dư không? Tôi đồng ý dùng tinh hạch để đổi, bao nhiêu cũng đổi!”

Kiều Nghệ phớt lờ những lời bàn tán của đám người Nhan Dư Tịch Dục Chương, sau khi ngửi được mùi bún ốc cô lập tức bỏ mặc Cố Hựu Kỳ, nhanh chóng chạy tới.

Cô không ngờ khi mình vừa đi tới thì đã nhìn thấy hổ mẹ đang nhìn chằm chằm nồi bún ốc với vẻ mặt khiếp sợ, nó đang dùng móng hổ to dày bịt kín lỗ mũi của mình.

Phụt…

Kiều Nghệ bật cười, đầu tiên là đi tới bên cạnh người hổ mẹ, vuốt ve bộ lông đang dựng lên của nó.

“Mama, đây là bún ốc, mùi có hơi đặc biệt một chút, ăn rất ngon, mẹ đừng sợ! Đợi một lát nữa mẹ cũng có thể nếm thử, không chừng mẹ sẽ thích đó!”

Cái gì?

Nhóc con thích cái món ăn có mùi thúi này á?

Không chỉ bản thân muốn ăn mà còn muốn cho nó ăn?

Lần này, lông của hổ mẹ thật sự xù lên rồi, dáng vẻ đó trông thật buồn cười.

Không không không!

Nó không ăn thứ đồ này đâu!

Nói gì cũng không ăn!

Hổ mẹ cũng không quan tâm tới việc nhóc con đang nói lời an ủi, vội vàng tránh thoát khỏi ngực nhóc con, liên tục lùi về phía sau, dáng vẻ phản kháng đó đã thể hiện rất rõ thái độ của mình.

Kiều Nghệ có hơi sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hổ mẹ thì cười vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô nhận lấy bún ốc nóng hổi mà Người đẹp ốm yếu đưa tới, bàn tay nhỏ bé cầm chặt đôi đũa, gắp bún ốc ăn trước mặt hổ mẹ, khẽ thổi thổi, cảm thấy gần nguội rồi thì mới đưa vào trong miệng.

Cô ăn một miếng bún ốc nóng hổi, vị chua cay, mùi hương tuyệt vời tràn ngập trong miệng khiến cô run rẩy, trên gương mặt thanh tú của cô tràn đầy sự hạnh phúc.

 


Bình Luận (0)
Comment