Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 456

Chương 456
Người đàn ông bị mắng tái mét mặt, xấu hổ cười.

"Nhiệm vụ lần này của chúng ta đã thất bại, nếu không muốn bị trừng phạt thì bây giờ phải đuổi theo bọn chúng!”

Trái lại cô ta muốn nhìn xem bọn chúng đang định mang xác mãng xà khổng lồ đi đâu đây.

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nhau.

Không phải bọn họ sợ hãi người phụ nữ kia, cũng không phải sợ mệnh lệnh của cô ta mà là sợ sự trừng phạt mà người phụ nữ nhắc tới.

“… Được, chúng tôi sẽ đuổi theo ngay!”

Nói xong, đám người theo sát ngay sau.

Bởi vì kéo theo thi thể của mãng xà khổng lồ nên hổ mẹ không sử dụng tốc độ của mình để quay về mà chậm rãi đi theo cây non mini. Nghe thấy tiếng động sau lưng truyền đến, nó lười biếng liếm ria mép, hoàn toàn không để tâm đến hành động của đám thú hai chân kia.

(Kiều Nghệ: Hôm nay mẹ quá là đỉnh của chóp! Bắn tim!)

--

"Người đẹp ốm yếu ơi, tôi muốn đi tìm mẹ."

Kiều Nghệ ngồi đợi hổ mẹ đã hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy nó quay về, tâm trạng vốn khá bình tĩnh lập tức trở nên sốt sắng, lúc này cô đang tỏ vẻ đáng thương kéo những ngón tay mảnh khảnh tinh tế của Người đẹp ốm yếu, đôi mắt lam nhạt xinh đẹp của cô bị một lớp hơi nước bao phủ trông đáng thương vô cùng.

Trái tim Thẩm Chi Hủ đột nhiên mềm nhũn, anh dùng tay trái nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: “Được rồi, để tôi đi cùng em.”

Sau đó anh đứng dậy, định đưa cô bé con ra ngoài tìm con hổ trắng lớn nhưng bọn họ còn chưa đi được bao xa thì bóng dáng của con hổ trắng lớn đã xuất hiện trước mặt anh.

Hai mắt Kiều Nghệ sáng lên, cô vùng khỏi bàn tay của Người đẹp ốm yếu muốn vồ về phía hổ mẹ nhưng sau khi nhìn rõ phía sau lưng hổ mẹ có gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt hẳn đi, liên tục lùi về phía sau đến khi đập lưng vào đùi của Người đẹp ốm yếu.

"Ngao Ngao?”

"Rắn... Có con rắn to lắm..."

Ngoài việc Kiều Nghệ có hơi sợ chó ra thì loài động vật mà cô sợ hãi nhất chính là mấy loài bò sát như rắn này, bây giờ lại tự nhiên nhìn thấy một con rắn khổng lồ có cái đầu to bằng cái đầu xe khiến cô sợ đến mức tim gan lộn tùng phèo, không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lại ôm lấy đùi Người đẹp ốm yếu, sau đó thuần thục chui vào trong ngực anh.

Thái độ của cô làm cho Thẩm Chi Hủ có hơi sững sờ, cảm thấy cô bé con trong lòng mình hơi tụt xuống thế là tay nhanh hơn não kéo người cô lên rồi ôm chặt vào lòng. Ngay sau đó, cổ anh chợt bị siết chặt, hai tay của hổ trắng nhỏ đang choàng lấy cổ anh, cơ thể hơi chút mũm mĩm dường như đang run rẩy.

Run rẩy?

Thẩm Chi Hủ đột nhiên tỉnh táo lại, nhíu mày nhìn hổ trắng nhỏ trong lòng nhưng chỉ nhìn thấy chỏm tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu của cô.

“Ngao Ngao, em bị làm sao vậy?"

"Rắn, có con rắn to lắm..."

Kiều Nghệ vùi mặt vào vòng tay của Thẩm Chi Hủ, trong đầu chỉ toàn những hình ảnh vừa rồi cô nhìn thấy, cái đầu mãng xà to bằng cái đầu xe, vảy đen phủ kín khắp người, những hình ảnh đó khiến dạ dày cô đảo lộn, suýt nữa thì nôn hết cả bún ốc vừa ăn ra.

Thẩm Chi Hủ thật sự cảm thấy cô bé con trong vòng tay mình đang run rẩy bèn ngước mắt lên nhìn, chợt thấy một con mãng xà biến dị còn to hơn con mãng xà khổng lồ trước tận thế hàng chục lần thì trong lòng hiểu ra. Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng cô.

 


Bình Luận (0)
Comment