Chương 458
Kiều Nghệ khịt khịt mũi rồi cũng ôm lấy cổ của hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy bèn dứt khoát đặt cô bé con trong lòng lên lưng của hổ trắng lớn.
Hổ mẹ cũng ngoan ngoãn rời khỏi lưng của Thẩm Chi Hủ, từ lúc nhóc con được đặt sát xuống lưng thì nó thường xuyên phất nhẹ cái đuôi lên lưng nhóc con, muốn dùng cách này để an ủi cô.
"Mẹ giỏi thật đấy, ngay cả một con mãng xà lớn như vậy mà mẹ cũng xử lý được."
Không giống như cô, ngay cả nhìn thấy một con rắn còn bé hơn cả ngón tay của mình cũng đã đủ để khiến cô sợ đến mức bay mất ba hồn bảy vía.
Kiều Nghệ càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng bèn vùi mặt vào lưng hổ mẹ.
Ở góc bên kia, đám người Cố Hựu Kỳ bàng hoàng sửng sốt, nhưng thấy dường như Thẩm Chi Hủ không quan tâm đến xác chết của con mãng xà biến dị lắm nên bọn họ ngập ngừng đi tới, vây quanh xác chết của con mãng xà đánh giá một hồi.
"Trời ơi, con mãng xà này to quá rồi đấy? Cơ thể này ít nhất cũng phải dài hai mươi mét!”
"Vả lại, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn canh thịt rắn, bây giờ nhìn thấy con mãng xà khổng lồ này tự dưng lại thấy thèm thèm, phải làm sao bây giờ?"
"Mọi người nhìn này, chỗ bảy tấc của con mãng xà khổng lồ này vẫn chưa bị đập nát, vết thương trên người nó cũng không đủ để gây tử vong, chỉ có chỗ cái đầu là gặp ngay cú trí mạng nhất, nhìn dáng vẻ của nó có thể thấy hẳn là đã bị người nào moi mất tinh hạch, dùng một đòn tiễn nó về Tây Thiên!”
"Ôi trời đất ơi, mạnh đến vậy sao? Dấu vuốt này có phải là hổ trắng lớn làm không?”
“Hổ trắng lớn giỏi quá! Mới ra ngoài chơi chơi một chút mà đã tha về được con mãng xà khổng lồ thế này rồi! Chậc chậc chậc, đông lạnh nó rồi thì ăn đến sang năm còn được ấy chứ!”
Kiều Nghệ có thính giác rất nhạy, nghe thấy đám đàn em của Cố Hựu Kỳ đang thảo luận về cách chế biến thịt rắn là dạ dày của cô lại bắt đầu đảo lộn, cô cố gắng kiềm chế mới không để mình nôn ra.
"Người đẹp ốm yếu ơi, chúng ta thật sự phải ăn thịt rắn sao?"
Kiều Nghệ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt vốn được nuôi đến hồng hào trắng trẻo bây giờ tái nhợt không còn một giọt máu vì sợ hãi, vầng trán thanh tú lộ ra cảm giác yếu đuối khiến người thương xót.
Cô từ trước tới giờ vẫn luôn hoạt bát năng nổ, Thẩm Chi Hủ rất hiếm khi thấy cô để lộ ra dáng vẻ như thế này thì không hiểu sao lại nhanh chóng nổi lên ác cảm với con mãng xà biến dị kia: “Không ăn đâu.”
Kiều Nghệ vui mừng khôn xiết, cúi đầu nhìn xuống hổ mẹ đang quay đầu lại nhìn: "Mẹ thì sao?”
Hổ mẹ lắc đầu.
Bản thân nó cũng không có thiện cảm gì với loài bò sát này cho cam, lại càng không thể nuốt nổi thịt của chúng, thịt bò không ngon hơn hay gì? Hay là thịt nai, thịt heo rừng không ăn được?
Kiều Nghi thở phào nhẹ nhõm nhưng chợt có người nghe thấy lời nói của Thẩm Chi Hủ bèn chầm chậm đi tới: “Mọi người không thích ăn thịt rắn à?”
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn Cố Hựu Kỳ, không cần suy nghĩ cũng biết tên này đang nghĩ cái gì.
"Nếu mọi người không ăn thì đưa cho chúng tôi nhé?"
Chậc chậc, một cục thịt lớn như thế này đủ để cho bọn họ ăn trong cả một thời gian dài, lại còn có mật trăn nữa chứ, thứ đó quý lắm đấy!
"Được, đổi bằng năm mươi viên tinh hạch cấp 4."
Năm mươi viên tinh hạch cấp 4?!
Sao anh không ăn cướp luôn đi
Cố Hựu Kỳ suýt chút nữa nôn ra máu mà chết.