Chương 461
Thạch Ngọc Cầm vừa nói, hai mắt đỏ hoe như thể cô ta phải chịu một nỗi bi thương nào đó vô cùng lớn, những người phía sau cô ta cũng đã hơi ửng đỏ hai mắt.
Đám dị năng giả vẫn đang đánh giá bọn họ nãy giờ nghe thấy vậy chợt thả lỏng cảnh giác.
"Các cô tới đây làm gì?" Cố Hựu Kỳ hỏi.
"Chúng, chúng tôi…” Người phụ nữ cười xấu hổ: “Chúng tôi thấy đại thụ biến dị kéo lê cái xác của con mãng xà biến dị đi nên mới tò mò đi theo.”
Cố Hựu Kỳ nửa tin nửa ngờ chợt quay đầu nhìn con hổ trắng lớn nhưng chỉ thấy con hổ trắng to đang lười biếng nằm trên tấm thảm mà Thẩm Chi Hủ trải ra cho nó, còn Kiều Nghệ thì đang bám vào trên lưng hổ trắng.
Hành động gì mà kì cục thế nhỉ?
Khóe miệng Cố Hựu Kỳ giật giật nhưng anh ta vẫn lớn tiếng hỏi: "Đại Bạch, mi thật sự đã cứu những người này sao?”
Thạch Ngọc Cầm thầm giễu cợt trong lòng, nhóm người này đúng là ngu hết chỗ nói, làm sao động vật biến dị có thể đáp lại con người được?
Nhưng Thạch Ngọc Cầm vừa mới nghĩ như vậy đã ngay lập tức bị tát cho lệch mặt.
Con hổ trắng biến dị với bộ lông óng mượt lười biếng ngẩng đầu lên sau khi nghe những lời của Cố Hựu Kỳ, đôi mắt hổ sáng ngời có thần liếc nhìn bọn họ rồi gật đầu.
Cố Hựu Kỳ đã hiểu, lập tức nghĩ đến trong dạ dày của con mãng xà biến dị có khả năng vẫn còn dị năng giả chưa được tiêu hóa hết chợt cảm thấy buồn nôn, anh ta muốn cứu những dị năng giả chưa bị tiêu hóa ra bằng hết nếu không anh ta thật sự không thể nuốt nổi miếng thịt trăn này.
Nhưng mà...
Cố Hựu Kỳ khó khăn nhìn chằm chằm vào cái xác chết khổng lồ của con mãng xà biến dị, trong đội ngũ của bọn họ không có ai có thể cắt xuyên qua vảy trăn cả...
Đột nhiên, ánh mắt của anh ta vô tình liếc qua dấu móng vuốt trên đầu con mãng xà biến dị, hai mắt đột nhiên sáng lên rồi nhanh chóng nhìn về phía con hổ trắng lớn.
Không hiểu sao hổ mẹ lại có cảm giác bị nhắm trúng.
"Đại Bạch có thể giúp ta một việc không?" Giọng nói của Cố Hựu Kỳ mang theo vẻ bức thiết.
Tuy nhiên hổ mẹ vẫn không nhúc nhích, cũng không liếc nhìn anh ta một cái nào, thậm chí còn nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Cố Hựu Kỳ: "..."
Thạch Ngọc Cầm thấy người đàn ông dẫn đầu nhóm người này đang cố nhờ vả hổ trắng lớn thì trong mắt hiện lên đôi chút không dám tin nhưng thấy không có ai chú ý tới bọn họ nên cô ta cũng không sốt ruột, công khai đánh giá đội ngũ chưa đầy ba mươi người này.
Đương nhiên người mà cô ta ngắm nghía lâu nhất chính là cô bé đang nằm trên người con hổ trắng biến dị, khuôn mặt cô bé không đối diện với cô ta nên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bóng mượt trắng như tuyết.
Trước tận thế, cô ta đã từng nhìn thấy người nhuộm tóc màu này nhưng bây giờ đã trôi qua được nửa năm tận thế, những người sống sót đều chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để lấp đầy bụng, không còn ai nghĩ đến chuyện nhuộm tóc nhuộm tai nữa, chứ đừng nói đến một cô bé còn chưa đầy mười tuổi.
Nếu không phải là nhuộm tóc vậy chẳng lẽ cô bé này là người nước ngoài? Hay cô bé mắc chứng bạch tạng?
Không một ai có thể giải đáp những thắc mắc của Thạch Ngọc Cầm, và cũng chính vào lúc này, cô ta nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình bèn vô thức nhìn qua, chợt thấy một người đàn ông đẹp trai không giống người thật đang lạnh lùng nhìn cô ta.
(Kiều Nghệ: Có chồng đẹp trai siêu thực phải làm sao?)