Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 469

Chương 469
Thạch Ngọc Cầm đã đưa ra quyết định sẽ sử dụng tinh hạch cấp 5 để đổi lấy những thông tin mà cô ta muốn biết từ chỗ của Thẩm Chi Hủ nhưng đợi cả tối rồi mà cũng không thấy Thẩm Chi Hủ đi ra ngoài một mình.

Cô ta không thể đợi được nữa đành phải quay trở lại đội ngũ, sau khi nói với những người còn lại trong đội về nhiệm vụ mới do bác sĩ Hà sắp xếp cộng với việc sẽ có người đến trợ giúp bọn họ thì đám người Điền Nhân Thục đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.

Sáng sớm hôm sau, Thạch Ngọc Cầm ăn một bữa sáng đơn giản rồi mới đi tìm Thẩm Chi Hủ.

Từ phía xa, cô ta đã nhìn thấy cô bé có hơi sợ người lạ tối qua đang dựa sát vào lưng Thẩm Chi Hủ lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, hai cánh tay như ngó sen trắng nõn mềm mại của cô bé con lộ ra, đáp trên lưng anh tạo thành sự tương phản đối lập với quần áo sẫm màu của Thẩm Chi Hủ.

Thạch Ngọc Cầm không khỏi nhìn lên dọc theo cánh tay ngó sen, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái nhỏ.

Vì đêm qua tối tăm nên cô ta không chú ý đến ngũ quan của cô bé lắm, bây giờ nhìn dưới ánh sáng ban ngày, nước da của cô gái nhỏ trắng đến phát sáng, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, hai má vẫn chưa mất vẻ núng nính của trẻ con trông chẳng khác gì một ngôi sao nhí trên TV, thậm chí là còn xinh đẹp hơn nhiều lần.

Bởi vậy có thể thấy được cô bé này chưa từng trải nghiệm cái gì gọi là sự tàn khốc của tận thế, được người ở bên cạnh nuôi dạy rất chu đáo.

Thạch Ngọc Cầm không hiểu sao lại có chút ghen tỵ, sau đó bắt đầu phán đoán thân phận của Kiều Nghệ.

Chẳng lẽ cô bé là em gái ruột của Thẩm Chi Hủ sao?

Ý nghĩ này vừa mới nhen nhóm trong đầu Thạch Ngọc Cầm đã nhanh chóng bị cô ta phủ nhận.

Một người họ Thẩm một người họ Kiều, dù cho có quan hệ thì chắc cũng là quan hệ thân thích nhỉ?

Hơn nữa, mái tóc dài trắng như tuyết cộng với đôi mắt lam nhạt không rõ sự đời cả cô bé khiến người ta nhìn vào đã nghĩ cô bé là con lai.

Ngay lúc Thạch Ngọc Cầm con đang đoán già đoán non, cô bé con như cảm nhận được gì mà ngẩng đầu lên, hai mắt chạm nhau, cô ta chưa kịp để lộ nụ cười thân thiện thì cô bé đã cúi đầu xuống, không biết nói gì với Thẩm Chi Hủ. Người đàn ông đẹp trai nhưng nguy hiểm theo đó ngước lên nhìn cô ta rồi lại thờ ơ cúi đầu xuống, đưa một cái bánh bao vẫn còn tỏa ra hơi nóng cho cô bé con.

Cô bé nhận được bánh bao thì vui mừng khôn xiết, đứng dậy khỏi lưng Thẩm Chi Hủ, chạy đến bên cạnh hổ trắng biến dị.

Ánh mắt của Thạch Ngọc Cầm cũng di chuyển theo động tác của cô bé, có thể nhìn thấy chiếc bánh bao trắng mềm to bằng nắm tay của người lớn bị cô bé xé làm đôi, lộ ra phần thịt màu nâu bên trong, cô bé cho một nửa vào miệng cắn một miếng, nửa còn lại thì đưa cho hổ trắng lớn biến dị ở bên cạnh.

Thạch Ngọc Cầm thấy vậy không khỏi cười giễu một tiếng.

Trẻ con thật đúng là trẻ con, dù hổ trắng biến dị có được con người nuôi dưỡng thì sao nào? Chung quy chúng vẫn là thú săn mồi, sao có thể ăn được thức ăn của con người kia chứ? Đối với chúng, thịt sống mới là mỹ vị nhân gian.

 


Bình Luận (0)
Comment