Chương 472
"Đương nhiên." Thẩm Chi Hủ nhìn thấy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trên mặt cô ta thì mím môi cười, mang theo chút xấu xa: “Nhưng tại sao tôi phải dạy cho cô?”
Hời ơi!
Người đẹp ốm yếu xấu tính thế không biết?
Kiều Nghệ im lặng ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy Người đẹp ốm yếu lúc này thật sự rất có vibe phản diện.
"Tôi phải làm gì thì anh mới đồng ý dạy cho tôi?"
"Tinh hạch."
Cơ thể Thạch Ngọc Cầm cứng đờ, ba viên tinh hạch cấp 5 mà cô ta vất vả lắm mới tích góp được đã không cánh mà bay, cô ta làm gì còn tinh hạch nữa?
“Tôi ghi nợ được không?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu không thương tiếc.
Thạch Ngọc Cầm ngồi đờ tại chỗ một lúc lâu sau đó lên tiếng: “Tôi sẽ gom đủ tinh hạch.”
Dứt lời, cô ta bỏ chiếc ghế nhỏ vào không gian rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Kiều Nghệ nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, hỏi Người đẹp ốm yếu: "Này Người đẹp ốm yếu, anh chặt chém khách hàng như vậy có tàn nhẫn quá không thế?”
"Có à?" Thẩm Chi Hủ không quan tâm, nếu muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì phải trả giá.
Anh không định tiếp tục cuộc trò chuyện này với hổ trắng nhỏ bèn liếc nhìn tinh hạch mà cô đang cầm trong tay rồi bảo cô nhét tinh hạch vào túi nhỏ của mình.
"Ơ? Anh cho tôi hết số tinh hạch này sao?”
"Ừm." Thẩm Chi Hủ sờ mái tóc mềm mại của hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao cũng nên thăng cấp rồi.”
Kiều Nghệ lập tức nhăn mặt lại trông như cái bánh bao.
Thăng cấp?
Cô cũng muốn lắm nhưng vượt qua bước ngoặt siêu khó luôn ấy?
Thạch Ngọc Cầm không trở về đội ngũ của mình mà đi thẳng đến chỗ Cố Hựu Kỳ nói rõ ý đồ của mình.
"Đội trưởng Cố, tôi không biết các anh định đi đâu nhưng tôi có thể đề cử cho các anh một chỗ, nơi đó có thể giúp các anh nhanh chóng đến được nơi mình muốn.”
Đã nửa tháng kể từ khi bọn họ rời khỏi căn cứ Hoài Long, với tốc độ này thì phải mất hơn hai tháng mới đến được căn cứ Đông Nam.
Tốc độ này quá chậm, dù Cố Hựu Kỳ có nóng vội đến mức nào cũng không còn cách nào khác, hiện giờ Thạch Ngọc Cầm nói như vậy lại khiến anh ta có chút dao động: “Cô định làm thế nào?”
"Tôi sẽ dẫn đường cho các anh nhưng anh phải đồng ý đưa chúng tôi đi cùng."
"Tôi có thể hỏi tại sao không?" Cố Hựu Kỳ mỉm cười.
"Tôi muốn đi theo Thẩm Chi Hủ." Chỉ có đi theo người này thì cô ta mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhưng câu nói không đầu không đuôi này lại khiến hơn hai mươi người bao gồm cả Cố Hựu Kỳ phải thở dài thổn thức, sau đó châu đầu ghé tai trao đổi thì thầm.
Thạch Ngọc Cầm không hiểu tại sao bọn họ lại làm vậy, mãi cho đến khi cô ta nhìn thấy ‘nụ cười đen tối’ của bọn họ thì mới nhận ra mình vừa nói gì, nhịp tim không khỏi lỡ vài nhịp. Cô ta vốn có thể giải thích nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.
Cố Hựu Kỳ sờ sờ vết sẹo trên xương mày, thầm phỉ nhổ tên khó ưa Thẩm Chi Hủ kia đúng là có số đào hoa nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác với Thạch Ngọc Cầm: “Cô định đưa chúng tôi đi đâu?”
"Hang Tiêu Tiền."
Cố Hựu Kỳ cau mày, chưa từng nghe nói đến nơi này.
"Hang Tiêu Tiền không thuộc về bất kỳ căn cứ nào, nó là một khu vực giao dịch do một đoàn xe tự phát thành lập, chỉ cần anh có đủ tinh hạch thì muốn gì mua đó. Đương nhiên là tôi biết đội trưởng Cố có lẽ sẽ coi thường những thứ này nhưng thứ hấp dẫn nhất trong hang Tiêu Tiền không chỉ có như vậy, ở đó còn có vài cái máy bay trực thăng có thể bay rất xa.”